Chương 13

Nàng ngẩng đầu, chân thành nói: “ Thϊếp là…… Ngu Khuyết, đa tạ Yến tiên quân đã cứu mạng.”

Yến Hành Chu trầm ngâm một lát: “ Là con gái nhà họ Ngu?”

Ngu Khuyết giật mình nhìn chàng, chàng vì cái gì sẽ biết đến nàng, trong nhà họ Ngu nàng gần như không đáng nhắc tới.

Nhưng người trước mặt này hỏi xong những lời đó, liền cũng không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn chằm chằm vào đống lửa, giống như không cần nàng trả lời cái gì, cũng không chuẩn bị hỏi vì cái gì con gái nhà họ Ngu sẽ ở tết Trung Nguyên xuất hiện ở nơi hoang dã.

Vì thế không khí lại bắt đầu trầm mặc xuống dưới.

Ngu Khuyết cũng có lo nghĩ của mình, cảm thấy bất cứ là như thế nào, ơn cứu mạng vẫn là muốn báo đáp.

Nàng sờ lấy túi trữ vật, lấy ra bình thuốc nhỏ mà nàng tìm được ở ngăn bí mật trên đầu giường của người cha hờ của nàng.

Có thể bị ông ta đơn độc cất giấu kín mít như vậy, nói không chừng là rất đáng giá.

Nên chiếm tiện nghi thì nên chiếm tiện nghi, người ta cứu ngươi, ngươi cũng không thể không nói gì cả.

Vì thế Ngu Khuyết quyết đoán móc ra bình thuốc, đưa đến trước mặt Yến Hành Chu, thành khẩn nói: “ Có một chút vật nhỏ không đáng tiền, thỉnh Yến tiên quân nhận lấy .”

Hệ thống một tiếng “Không cần” bị nghẹn ở trong cổ họng, trơ mắt nhìn cô chủ ngu xuẩn của mình,đem đồ vật tặng đi ra ngoài.

Yến Hành Chu nhận lấy!

Yến Hành Chu mở ra!

Yến Hành Chu còn lắc lắc để nghe!

Hệ thống hận không thể đứng máy.

Yến Hành Chu ngửi ngửi lấy viên thuốc lại khiến hệ thống đều

Sau một lát, chàng ngẩng đầu, cổ quái nói: “Ngu cô nương cảm thấy, ta cần cái này?”

Ngu Khuyết thành khẩn nói: “ Dù cho là không cần, luôn có lúc dùng đến.” Nó quý sao!

Luôn có lúc dùng đến …

Hệ thống suýt chút nữa chết máy, Yến Hành Chu lại đột nhiên cười: “ Thế thì ta liền nhận lấy.”

“Rốt cuộc này thuốc bổ thận tráng dương , Ngọc Xuân Đan cũng coi như có thể.”

Tráng dương bổ thận……

Hệ thống không có ngừng lại, Ngu Khuyết thì đã cứng đờ.

Không phải như nàng mong muốn……

Nàng cứng đờ hỏi: “Hệ thống, cái này tráng dương bổ thận……”

Hệ thống đánh vỡ sự hy vọng mong manh của nàng : “Chính là như cô tưởng tượng, tráng dương,viên thuốc nhỏ màu xanh dương.”

Ngu Khuyết: “……”

Nói cách khác lần đầu tiên gặp người ta cô liền cho người ta đưa xuân dược……

Ngu Khuyết mặt đơ, trong đầu chỉ có một ý niệm.

Ni mã ngu ngốc, ngươi là một cái Nguyên Anh chân nhân vì cái gì còn muốn ăn xuân dược?

Hệ thống: “Chỉ cần ngươi không biết xấu hổ, người khác liền xấu hổ thay ngươi.”

Ngu Khuyết cảm thấy cũng có đạo lý, hơn cũng là là cô cũng nghĩ như thế.