"Các ngươi. . ." Tô Khinh Trúc trong đôi mắt đẹp hiện lên tâm tình rất phức tạp.
Trước giường bệnh, Lạc Vi Vũ nhắm hai mắt, khẽ tựa vào vai Diệp Phi, điềm tĩnh dịu dàng, khiến người rất động lòng.
Mà Diệp Phi thì ngồi thẳng lên, khiến Lạc Vi Vũ sát lại để nàng thoải mái hơn một chút.
Trước giường bệnh một màn này giống như một bức tranh ưu mỹ, khiến Tô Khinh Trúc, tâm lý hơi hơi khó chịu, kinh ngạc, không hiểu, còn có một tia ghen tuông.
Tô Khinh Trúc là đến thăm Lạc Vi Vũ, nàng biết Lạc Vi Vũ gần nhất tại bệnh viện làm giải phẫu.
Từ lần trước gặp mặt về sau, Tô Khinh Trúc đối với thiếu nữ ánh sáng mặt trời này rất có hảo cảm.
Có lẽ bất luận kẻ nào đối mặt với Lạc Vi Vũ, đều không thể chán ghét .
Cho nên biết được Lạc Vi Vũ làm giải phẫu tại bệnh viện, nàng về tình về lý đều là tới thăm.
Thật không nghĩ khi đến phòng bệnh, Tô Khinh Trúc lại đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Tô Khinh Trúc làm Lạc Vi Vũ bừng tỉnh.
Lạc Vi Vũ dụi dụi mắt buồn ngủ, nhìn thấy Tô Khinh Trúc xuất hiện tại trước mắt nàng, không khỏi a một tiếng, mau từ bờ vai Diệp Phi trên rời đi, hoảng hốt vội nói: "Tô tiểu thư. . .cô đến, a, ta vừa rồi ngủ, cô nhanh ngồi."
"Được." Tô Khinh Trúc khôi phục thần sắc thanh lãnh, mang táo cùng hoa tươi đặt ở trước giường bệnh, sau đó ngồi tại trước giường bệnh, cũng hướng phía Diệp Phi điểm nhẹ trán, xem như bắt chuyện qua.
Tô Khinh Trúc xem như người thừa kế đời sau Tô gia, nàng chủ yếu phụ trách công ty "Red Makeup" trên danh nghĩa.
Tô Khinh Trúc là từ giờ làm việc dành thời gian đến xem Lạc Vi Vũ, cho nên hôm nay mặc là trang phục công sở.
Tô Khinh Trúc mặc một bộ tây trang màu xanh, bên trong là áo sơ mi trắng, hạ thân làlộ rõ eo, nửa người váy ngắn, tóc như thác nước ghim lên váy xanh, dáng người không tỳ vết.
Tô Khinh Trúc dáng người rất đẹp
Cùng Lạc Vi Vũ khác biệt hoàn toàn
Khuôn mặt lãnh diễm phối hợp trang phục nghề nghiệp, càng đánh vào thị giác. Duy nhất vấn đề chính là, nàng đối với người nào đều là một bộ mặt xa cách.
Tô Khinh Trúc đơn giản hỏi thăm Lạc Vi Vũ chữa bệnh ra sao, biết được phẫu thuật hết thảy thuận lợi về sau, nàng cũng yên lòng.
Lạc Vi Vũ nhu nhu cười, khiết hai con ngươi như thác nước vụиɠ ŧяộʍ liếc một chút Diệp Phi: "Ta ở chỗ này rất tốt, Tô tiểu thư cám ơn cô đến thăm ta."
Lạc Vi Vũ lặng lẽ nhìn Diệp Phi, nhưng lại bị Tô Khinh Trúc bắt được.
Tô Khinh Trúc tâm lý không khỏi hiện lên một tia bực bội: "Không cần phải khách khí."
Tô Khinh Trúc cũng không biết mình cái này là thế nào.
Nàng cảm thấy mình cũng không thích Diệp Phi, nhưng nhìn Lạc Vi Vũ tựa vào vai Diệp Phi, tâm lý lại căng cứng lên.
Chính nàng cũng không phát giác được, nàng tâm dâng lên một tia ghen tuông.
Diệp Phi cũng chú ý tới thần sắc Tô Khinh Trúc, hắn khóe môi câu lên một tia ý vị thâm trường.
Có lẽ Tô Khinh Trúc chính mình cũng không có phát giác được trạng thái này là thế nào.
Trong khoảng thời gian từ đó đến nay, Diệp Phi một mực không có chủ động liên lạc với Tô Khinh Trúc. Cho dù là Diệp Phi qua Tô gia vì Tô Hiếu Khôn chữa bệnh châm cứu, hai người cũng vẻn vẹn đơn giản chào hỏi, cơ hồ không có giao lưu gì nhiều.
Trước đây Diệp Phi đối với nàng là thế, đủ kiểu nhiệt tình, ân tình đầy đủ. Nhưng đột nhiên ở giữa đối với nàng lãnh đạm vô cùng, để cho nàng nhất thời có chút khó thích ứng.
Nhưng hôm nay nàng hết lần này tới lần khác nhìn thấy Diệp Phi cùng Lạc Vi Vũ cử chỉ thân mật. . .
Không khỏi, tim nàng thắt lại.
Tô Khinh Trúc muốn nhắc nhở chính mình, nàng cũng không thích Diệp Phi.
Tô Khinh Trúc tâm nghĩ vậy nhưng khuôn mặt nàng không khỏi không hiện lên tia ảo não khi thấy hai người thân mật.
Tựa như là tại bình tĩnh mặt hồ bỏ ra một cục đá, nổi lên điểm điểm gợn sóng.
Sau đó, Tô Khinh Trúc cùng Lạc Vi Vũ nói chuyện trời đất, có đến vài lần đều rõ ràng thất thần.
"Tô tiểu thư? Ngươi không sao chứ?" Lạc Vi Vũ thấy thế, một mặt chân thành quan tâm nói.
"Ta không sao."
Tô Khinh Trúc hồi thần, che dấu đáy lòng gợn sóng.
Tô Khinh Trúc tại phòng bệnh có vài phút, liền mượn cớ vội vàng rời đi.
Từ đầu đến cuối, Diệp Phi vẫn như cũ không cùng Tô Khinh Trúc nói câu nào.
"Tô tiểu thư giống như nhìn có tâm sự. . ." Lạc Vi Vũ có chút không hiểu Tô Khinh Trúc, chớp con ngươi như nước trong veo, nhìn Tô Khinh Trúc rời đi.
Diệp Phi cười cười, hắn nhắc Lạc Vi Vũ nghỉ ngơi thật tốt, chính mình thì là đi đến hành lang bệnh viện.
Mà lúc này, hệ thống thanh âm t vang lên: "Ký chủ, Tô Khinh Trúc như vậy là làm sao?"
"Còn có thể như thế nào, nàng là tâm lý chênh lệch quá lớn chứ sao." Diệp Phi thản nhiên nói.
"Ký chủ, ngươi giải thích một chút?"
"Trước kia cái ngày ngày Diệp Phi vây quanh nàng, đối với nàng một mảnh si mê, vô cùng ân cần, nhưng bây giờ ta lại đối nàng xa lánh, một câu đều chẳng muốn cùng mà nói, trong nội tâm nàng chắc chắn có cảm giác chênh lệch." Diệp Phi nói.
"Thế nhưng, Tô Khinh Trúc không phải không thích ngươi sao?" Hệ thống không hiểu.
Diệp Phi thản nhiên nói: " Cái này giống như là ngươi khi còn bé chơi đồ chơi, dù là đồ chơi ngươi lại không thích, nhưng tặng cho những người khác ngươi vẫn là sẽ đau lòng."
"Quả đúng như vậy."
Diệp Phi nhún nhún vai: "Cho nên ta mới làm như vậy với nàng. Nàng trước đó lạnh lùng, thờ ơ, hiện tại cũng nên để cho nàng khó chịu một hồi."
Hệ thống nghi hoặc mà nói: "Chẳng lẽ ngươi không tìm cơ hội, khiến Tô Khinh Trúc đối với ngươi ấn tượng hoàn toàn thay đổi sao?"
"Gấp cái gì, hiện tại còn không phải thời cơ tốt nhất,." Diệp Phi khóe môi nhếch lên tự tin.