Chương 31: Nguyên lai hắn chính là Diệp đại thiếu gia!

Bên tai truyền đến nhắc nhở, Diệp Phi tâm tình thư sướиɠ.

Thoải mái.

Lại một lần đoạt được kỳ ngộ nam chính Trần Lạc.

Bốn phía xung quanh, đám người đều vô cùng cảm kích.

Diệp Phi cứu tiểu hài tử vừa mới bị dọa sợ

Mẹ của nhóc tì ôm tiểu nữ hài đi tới, hướng về phía Diệp Phi liên tục cúi đầu gửi tới lời cảm ơn: "Vị tiên sinh này, rất đa tạ ngươi, rất đa tạ ngươi!" Nữ nhân rất kích động, nói năng có chút lộn xộn, ôm tiểu nữ hài liên tục cúi đầu.

Tiểu nữ hài trong ngực mẹ, lúc này tiếng khóc dần dần ngừng, nước mắt lưng tròng mở to nhìn lấy Diệp Phi.

Diệp Phi trên mặt ý cười, sờ sờ đầu, ôn nhu giúp tiểu nữ hài lau sạch nước mắt.

Diệp Phi hòa nhã nói: "Không khóc, không sao rồi." Diệp Phi lộ ra nụ cười, nụ cười ấm áp như ánh sáng mặt trời , khiến cho người khác vui sướиɠ.

Tiểu nữ hài mở to mắt nhìn lấy Diệp Phi, khóe mắt càng mang nước mắt, cái mũi còn co lại co lại, khuôn mặt bời vì khóc đến dùng lực trở nên đỏ rực.

Diệp Phi cười cười sờ khuôn mặt nữ hài, ấm áp mỉm cười tựa hồ xua tan hoảng sợ trong lòng cô bé, tiểu nữ hài hướng về phía Diệp Phi nói: "Đại ca ca. . . Cám, cám ơn!"

"Không khách khí, còn có vị đại tỷ tỷ kia cũng hỗ trợ đây." Diệp Phi mỉm cười, chỉ chỉ Mộc Tử Câm đứng cách đó không xa.

Tiểu nữ hài rất đáng yêu, lại điềm điềm nói một tiếng cám ơn đại tỷ tỷ, khiến Mộc Tử Câm cũng nhàn nhạt cười.

Mộc Tử Câm khẽ cười duyên, rất là mê người.

Chung quanh quần chúng liên tiếp nói lời cảm tạ Diệp Phi cùng Mộc Tử Câm, rất nhanh liền có người báo động.

Lúc này, Ôn Hiểu Đình cũng xông lên, nàng thở hồng hộc, bộ ngực phập phồng: "Tử Câm ngươi thật nhanh, ta cũng muốn bộc lộ tài năng đây."

Ôn Hiểu Đình cũng đồng dạng xuất thân quân lữ, nàng cũng học qua võ thuật, tuy nhiên kém xa Mộc Tử Câm, nhưng đối phó với mấy cái người bình thường vẫn là không thành vấn đề.

Nàng vừa rồi cũng muốn ra tay giúp đỡ, ai biết bọn cướp bị Diệp Phi cùng Mộc Tử Câm hai người nhẹ nhàng giải quyết.

Ôn Hiểu Đình nhìn lấy Diệp Phi, như quen thuộc mà nói: "Soái ca thật ngầu, ta gọi Ôn Hiểu Đình. Vừa rồi ngươi thân thủ không tệ nha. . ."



Ôn Hiểu Đình chủ động lại gần đối Diệp Phi lôi kéo làm quen, rất nhiệt tình chào hỏi.

"Ta gọi là Diệp Phi." Diệp Phi trên mặt ý cười như ánh sáng mặt trời ấm áp.

Ôn Hiểu Đình được Diệp Phi cười ôn nhu như vậy, cảm thấy nhịp tim bỗng nhiên gia tốc.

Bất quá nàng giống như là chợt nhớ tới cái gì, quan sát tỉ mỉ Diệp Phi, hồ nghi nói: "Ngươi tên Diệp Phi? Không lẽ là Diệp thị tập đoàn?"

"Là ta." Diệp Phi nói.

Ôn Hiểu Đình giật mình, hóa ra là công tử Diệp thị tập đoàn. Bất quá trước kia chưa từng nghe nói qua vị Diệp đại thiếu gia này dáng dấp đẹp trai như vậy a,. . .

Ôn Hiểu Đình gia thế cũng không tệ, tuy nhiên so ra kém Mộc Tử Câm cùng Diệp Phi, nhưng cũng coi là thuộc giới thượng lưu ở Yến Kinh, nàng đương nhiên biết Diệp Phi.

Mộc Tử Câm trong mắt bộc lộ một tia gợn sóng, ý cười vẫn như cũ nhàn nhạt.

"A, ta gọi Ôn Hiểu Đình,còn vị này là Mộc Tử Câm. . ." Ôn Hiểu Đình tự giới thiệu về sau thuận tiện bán bạn thân.

Song phương chào hỏi, cũng coi như chính thức gặp mặt.

Diệp Phi đang muốn nói chuyện, lúc này tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, một đám cảnh sát vũ trang đầy đủ xông vào tiệm vàng.

Nhìn thấy bọn cướp bị chế phục, những cảnh sát này trợn mắt hốc mồm, cũng là ngỏ ý cảm ơn Diệp Phi cùng Mộc Tử Câm.

Diệp Phi cùng Mộc Tử Câm phải phối hợp khai báo, cung cấp thông tin với những cảnh sát này.

Trong lúc đó, Ôn Hiểu Đình đang cùng Mộc Tử Câm xì xào bàn tán. Nói cho đúng là Ôn Hiểu Đình một mực đang nói chuyện, Mộc Tử Câm nhiều nhất là gật đầu hưởng ứng một chút a.

Ôn Hiểu Đình lôi cánh tay Mộc Tử Câm, nhỏ giọng nói: "Tử Câm, nguyên lai hắn là Diệp đại thiếu gia! Nghĩ không ra, chẳng những người đẹp trai, mà xuất thân cũng tốt, ân, mấu chốt là dáng dấp đẹp trai! Vừa rồi hắn đối với tiểu nữ hài kia lộ ra nụ cười an ủi, lão nương muốn động lòng a. . ."

Mộc Tử Câm cười cười, vừa rồi Diệp Phi biểu hiện xác thực rất tốt, quả quyết khi xử bọn cướp, đồng thời cũng rất ôn nhu an ủi tiểu nư hài, đều rất hấp dẫn người ta.

Cũng khó trách Ôn Hiểu Đình mắt sáng rực lên như thế.

"Đúng rồi Tử Câm, hắn giống như cũng biết võ, võ thuật mức độ thế nào?" Ôn Hiểu Đình nhịn không được lại hỏi.



"Rất lợi hại."

"Oa, có thể được ngươi nói lợi hại, vậy chắc là rất mạnh." Ôn Hiểu Đình, nàng biết rõ bạn thân võ thuật lợi hại

Mộc Tử Câm nói Diệp Phi lợi hại, vậy hắn thân thủ tuyệt đối bất phàm!

"Đáng tiếc, dạng nam nhân tuyệt đỉnh này, khẳng định ta là không có cơ hội." Ôn Hiểu Đình tự mình hiểu lấy, nàng tuy dáng dấp không tệ, gia thế cũng còn có thể, nhưng so ra với Diệp Phi vẫn là kém chút.

Ngược lại chính là bạn thân của mình. . .

Ôn Hiểu Đình cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Ba người tại cục cảnh sát rất nhanh làm xong thủ tục, sau đó từ cục cảnh sát đi ra lúc đã là bảy giờ tối.

Diệp Phi nhìn về phía Mộc Tử Câm, Ôn Hiểu Đình mà nói: "Hai vị, gặp nhau là duyên, muốn hay không cùng ăn bữa cơm?"

"Tốt tốt." Ôn Hiểu Đình một mặt thống khoái đáp ứng.

"Có thể." Mộc Tử Câm cũng không có cự tuyệt.

Thế là, Diệp Phi tìm một nhà hàng mời hai vị nữ nhân cùng ăn tối.

Diệp Phi không có tìm một nhà hàng sang trọng, bời vì Diệp Phi biết Mộc Tử Câm xưa nay không coi trọng những thứ này.

Thân là cháu gái lão đại, Mộc Tử Câm điều kiện sinh hoạt đương nhiên không kém, nhưng nàng lại cực ít có chú trọng, yêu cầu.

Bởi vậy Diệp Phi chăm chú chọn lựa một nhà cấp bậc trung đẳng, nhưng khẩu vị không tệ.

Quả nhiên, bữa cơm này rất phù hợp khẩu vị Mộc Tử Câm.

Trong bữa tiệc Diệp Phi cùng Mộc Tử Câm thoáng mới nói một câu.

Nhìn ra được, Mộc Tử Câm đối với Diệp Phi ấn tượng không tệ.

Về phần Ôn Hiểu Đình, nàng hoàn toàn là như quen thuộc, một mực đang cùng Diệp Phi tìm hiểu các loại đề tài,. . .

Ôn Hiểu Đình nhiệt tình khiến Diệp Phi có chút không chịu đựng nổi, thừa dịp Ôn Hiểu Đình ra ngoài nhà vệ sinh, Diệp Phi mới có cơ hội cùng Mộc Tử Câm một chỗ. . .