【Ồ, nơi đây thật náo nhiệt.】
Một âm thanh quái dị nhưng lại quen thuộc đến khó tả vang lên mạnh mẽ trong tâm trí, khiến các tân đệ tử đang xếp hàng chờ lên linh thuyền lập tức cứng đờ.
Sau đó, họ từ từ quay đầu lại và đúng như dự đoán, ở ngay gần lối vào là vị tân đệ tử “nổi danh” của Tiềm Tâm Tông.
Lập tức, bầu không khí tại sân vốn đang rộn ràng bởi những nhóm nhỏ tụ tập trò chuyện bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Ôn Lạc bị khung cảnh kỳ lạ này làm cho kinh ngạc, không hiểu vì sao vừa mới xuất hiện, mọi người đã đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.
【Chẳng lẽ vì ta trông yếu đuối như thế này mà còn dám ra ngoài tông môn làm nhiệm vụ?】
Tông chủ đã dặn dò kỹ lưỡng rằng việc nghe được tiếng lòng của người khác là một khả năng quá đỗi kỳ lạ, tốt nhất không nên để lộ ra. Ngay cả Ôn Lạc, người phát ra tiếng lòng thì họ cũng không được nhắc tới trước mặt hắn.
Nhưng họ vẫn không kìm nén được phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn lại, bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng, mọi thứ như bị đóng băng. Các tân đệ tử hoảng hốt, không biết phải viện cớ gì để giải thích. Nhưng ngay khi nghe được tiếng lòng của Ôn Lạc đưa ra một lý do hợp lý, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra việc nghe được tiếng lòng cũng có mặt tốt chẳng phải đã có sẵn một lý do hợp lý để biện minh cho bản thân rồi sao?
Nhưng từ từ đã… Nếu không phải do nghe được tiếng lòng của hắn, mọi người cũng sẽ không làm ra hành động kỳ lạ đến vậy!
Thôi kệ, tìm được lý do là tốt rồi, miễn sao có lý do.
Với suy nghĩ như vậy, các đệ tử đang xếp hàng vừa lau đi mồ hôi lạnh do căng thẳng vừa nở nụ cười thân thiện hướng về phía tân đệ tử tên Ôn Lạc.
Những đệ tử đứng gần còn chủ động bước tới, muốn đỡ giúp hắn, như thể lo lắng rằng thể chất yếu đuối của hắn sẽ khiến hắn ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Ôn Lạc: “…”
【Thật sao? Ta trông thật sự yếu đuối đến thế sao?】
Người đang định đỡ Ôn Lạc trên mặt hiện lên chút lúng túng nhưng vẫn cắn răng tiếp tục giúp đỡ.
Tên đệ tử này có hình thể hơi mập mạp, trông ngây ngô chất phác.
“Ta tên là Hoàng Hàm Hổ, mọi người trong tông môn thường gọi ta là Hổ Mập. Sư đệ có thể gọi ta như vậy.” Thấy Ôn Lạc nhìn, Hoàng Hàm Hổ không khỏi lên tiếng nói chuyện.
Ôn Lạc gật đầu, nhưng vì không quen thân với người lạ, hắn không gọi ngay lập tức.