Chương 51: Ôm đùi Tiên sư nhân lúc còn sớm không?

...

Từng cái túi không bị ném sang bên cạnh, đám Quế công công đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Thật sự quá kinh khủng!

Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi mà đã hấp thu mấy ngàn viên Linh thạch.

Dù là tu sĩ Kim Đan kỳ điên cuồng thôn phệ Linh thạch cũng không nhiều và nhanh đến mức đáng sợ như vậy!

Nhưng Thẩm Thiên không hề có dấu hiệu gì là sẽ ngừng lại.

Hắn ngồi xếp bằng, thân thể như một vòng xoáy khổng lồ, điên cuồng thôn phệ linh khí.

Lúc này không phải là hắn muốn dừng lại thì có thể dừng lại nữa rồi.

Sau khi cảm nhận được Thẩm Thiên chuyển linh khí vào cơ thể, Nhất Nguyên Trọng Thủy trong thận cảm thấy rất hưng phấn.

Nó từ bỏ việc hấp thu tinh nguyên của Thẩm Thiên mà điên cuồng hấp thu linh khí.

Thẩm Thiên vận chuyển linh khí vào trong cơ thể liền bị Nhất Nguyên Trọng Thủy này thôn phệ mất.

Tuy nhiêu điều đáng nhắc đến là, sau khi Nhất Nguyên Trọng Thủy không ngừng thôn phệ linh khí, khí tức của Thẩm Thiên cũng mạnh lên một cách nhanh chóng.

Đoán Thể tầng một.

Đoán Thể tầng hai.

Đoán Thể tầng ba.

Đoán Thể tầng bốn.

Trong một canh giờ ngắn ngủi, khí tức của hắn đã từ Đoán Thể tầng một đột ngột tăng lên tầng bốn.

Nên biết, con đường tu tiên khi nào cũng càng về sau càng khó khăn.

Đột phá đến Đoán Thể tầng bốn so với đột phá Đoán Thể tầng một khó khăn không phải chỉ gấp mười lần!

Cho dù là là tu tiên giả hệ thống Luyện Khí thì chắc chắn cũng khó mà đột phá được nhanh chóng đến như vậy.

Huống hồ, Thẩm Thiên còn tu luyện hệ thống Thần Ma Luyện Thể.

Tốc độ tăng như vậy quả thật là nhanh đến mức không thể tưởng tượng được!



“Sao có thể như vậy?”

Quế công công và Tần Cao sững sờ nhìn Thẩm Thiên, trên mặt đầu vẻ hoài nghi về cuộc đời.

Ba ngày nay nhờ được Thẩm Thiên cho Linh Tinh, tu vi của hai người đều tăng nhanh như gió.

Tu vi của Quế công công đã tiến lên một bước lớn, đạt tới Luyện Khí cảnh tầng tám.

Tần Cao vốn là Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, giờ cũng đã đột phá đến tầng năm.

Hai người thực sự luôn chấn động vì Hướng Nhật Ma Điển mà Điện hạ truyền thụ.

Nhưng giờ phút này, so tốc độ tinh tiến tu vi của Điện hạ với tốc độ của mình.

Hai người chỉ cảm thấy, tu luyện của bản thân chẳng là gì cả.

Có phải tu luyện của bản thân chỉ là hệ thống Luyện Khí đơn giản, còn tu luyện của Điện hạ là hệ thống luyện thể khó khăn hơn không?

Tu luyện của bản thân có thật sự là do Hướng Nhật Ma tôn lưu lại, được xưng là Ma điển có tốc độ tu luyện nhanh nhất không?

Còn tu luyện của Điện hạ thật sự là Tân Hỏa luyện thể quyết tốn năm lạng bạc để mua không?

Sao mình có cảm giác cả thế giới đang đùa chúng ta vậy!

Không lẽ, Điện hạ chính là Kỳ tài tu tiên vạn người không có nổi một người trong truyền thuyết?

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cuối cùng, khí tức của Thẩm Thiên dần dần ổn định lại.

Tu vi của hắn dừng lại ở Đoán Thể kỳ tầng bốn đỉnh phong.

Và lúc này số Linh Thạch bị hắn hấp thụ đã hơn một vạn viên.

Cần biết tu tiên giả đột phá đến Trúc Cơ kỳ cũng chỉ tiêu hao khoảng một ngàn viên Linh Thạch.

Lần này số Linh Thạch mà Thẩm Thiên tiêu hao đã đủ để bồi dưỡng được mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Từ Đoán Thể tầng một đột phá đến tầng bốn phải tiêu hao mất một vạn viên Linh Thạch.

Điều này nếu nói ra không biết sẽ hù chết bao nhiêu người.

Sắc mặt của Thẩm Thiên đã hoàn toàn khôi phục bình thường, quầng thâm ở mắt cũng tiêu tan.

Hắn từ từ mở mắt, tự lẩm bẩm: “Thì ra là thế.”

Sau khi vận chuyển công pháp kiểm tra lại toàn thân, Thẩm Thiên dẫn hiểu rõ những gì đang xảy ra trên cơ thể mình.

Thẩm Thiên đúng là đã hôn mê ba ngày ba đêm, nhưng trong khoảng thời gian này hắn không hề bỏ lỡ thời gian.

Nhất Nguyên Trọng Thủy sau khi được mình hấp thu vào cơ thể đã lần theo tuyến đường vận công của Tân Hỏa luyện thể thuật không ngừng vận chuyển.

Từ đó rèn luyện toàn thân hắn!

...

Nên biết Nhất Nguyên Trọng Thủy là tồn tại thứ mười hai trong bảng xếp hạng Chân Thủy, đặc điểm lớn nhất chính là nặng.

Trọng lượng của một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy đã nặng khoảng mười vạn cân.

Nếu gia trình thêm một lượng lớn linh lực thì còn có thể tăng lên gấp bội.

Trong giới Tu Chân, nó được coi là chí bảo phụ trợ Thần Ma Luyện thể thuật.

Sau khi luyện hóa Nhất Nguyên Trọng Thủy, cất vào trong cơ thể thì có thể khống chế Nhất Nguyên Trọng Thủy rèn luyện thể phách của mình, để nhục thể trở nên mạnh hơn, cứng cáp hơn.

Tuy nhiên kiểu rèn luyện này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần không khống chế tốt thì cơ thể sẽ nổ tung bỏ mình.

Dù sao thì trọng lượng một giọt mười vạn cân há có thể tiếp nhận dễ dàng như vậy chứ?

Thẩm Thiên cũng không hiểu, vì sao mình có thể dễ dàng luyện hóa hấp thu Nhất Nguyên Trọng Thủy như vậy.

Rõ ràng hắn tu luyện Tân Hỏa luyện thể thuật chứ đâu phải Tiền lương luyện thể thuật!

Hơn nữa Nhất Nguyên Trọng Thủy còn không ngừng du tẩu, cường hóa nhục thể giúp hắn trong ba ngày hắn hôn mê.

Trong ba ngày này, độ cứng của nhục thân Thẩm Thiên không chỉ tăng lên gấp mười lần.

Có điều vì không có linh khí bổ sung nên nhục thân khô cạn, khí tức hoàn toàn thu lại vào trong mà thôi.

Ban nãy Thẩm Thiên đã hấp thu trọn vẹn một vạn viên Linh Thạch nên mới có thể lấp đầy được cơ thể trống rỗng.

Trong tích tắc, khí tức thuộc về Đoán Thể tầng bốn đã hoàn toàn khôi phục.

Giờ khắc này, Thẩm Thiên cảm thấy mình mạnh chưa từng thấy.

...

“Quế bá, thử sức mạnh của ta đây.”

Trong mắt Thẩm Thiên lóe lên tia sáng, cười lớn đánh về phía Quế công công.

Tay phải của hắn nắm lại, đột nhiên tung một quyền về phía Quế công công.

Nơi nào quyền phong quét qua đều như sông lớn cuồn cuộn, phát ra tiếng xé gió ù ù.

Rõ ràng, sức mạnh của một quyền này so với ba ngày trước đã tăng nhanh như gió.

Sắc mặt Quế công công hơi đổi, trông vô cùng nghiêm túc.

Cho dù hiện tại tu vi của ông đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng tám, cao hơn Thẩm Thiên rất nhiều nhưng giờ khắc này, khí thế của Thẩm Thiên khiến ông cảm thấy chấn động và kinh hãi.

...

“Hướng Nhật Quỳ Hoa Đóa Đóa Trán!”

Quế công công hít sâu một hơi, hét lớn.

Linh khí màu đỏ lập tức điên cuồng tuôn ra từ trên người ông, trước mặt ông ngưng tụ một đóa hoa quỳ màu đỏ máu.

Đây là chiêu thuật dạng phòng ngự được ghi lại trong “Hướng Nhật Ma Điển”, Ma Quỳ Hộ Thể.

Ngưng tụ linh khí thành Ma quỳ màu đỏ, ngăn cản trước người.

Đóa Ma quỳ này ẩn chứa phòng ngự cực mạnh, tu sĩ Thần Ma Luyện thể cùng giai cũng khó lòng phá vỡ.

Ầm!

Nắm đấm của Thẩm Thiên đánh mạnh lên Ma quỳ.

Sắc mặt Quế công công thay đổi, ông cảm nhận được Ma quỳ đang chấn động nhẹ.

“Sao có thể như vậy, rõ ràng Điện hạ chỉ mới là Đoán Thể tứ trọng thiên, sao ta lại cảm thấy sức mạnh còn lớn hơn cả Đoán Thể thất trọng thiên!”

Nên biết Thần Ma Luyện thể thuật gần như đã là bí mật bất truyền của các tông môn tu tiên lớn.

Duy chỉ có “Tân Hỏa luyện thể thuật” không biết vì nguyên nhân gì lại được truyền bá lộ liễu toàn bộ giới Tu tiên.

Nhưng một môn công pháp tràn lan đầy phố như thế mà được Điện hạ luyện ra uy lực đáng sợ đến như vậy sao?

Thiên phú tu luyện của Điện hạ trở nên đáng sợ như vậy từ lúc nào thế?

Quế công công còn chưa kịp nghĩ nhiều thì sắc mặt đã bỗng nhiên biến đổi.

Vì Thẩm Thiên lại tiếp tục tấn công tới.

...

“Quế bá, cẩn thận!”

Thẩm Thiên thét dài một tiếng, đột nhiên vỗ vào vị trí chỗ thận mình một cái.

Ngay sau đó, một lớp chất lỏng màu trắng bạc xuất hiện bên ngoài quyền phải của hắn.

Chất lỏng này vừa xuất hiện, khí thế trên người Thẩm Thiên đột nhiên tăng mạnh.

Hắn, tung quyền rồi!

Một quyền này trông không hề có chút huyền diệu gì, tốc độ cũng không nhanh lắm.

Song khi Thẩm Thiên đánh ra một quyền, Quế công công cảm thấy mình như bị hút vào.

Nắm đấm của Thẩm Thiên đang tản ra một lực hút cực lớn.

Lực hút này không ngừng dẫn dắt Quế công công tới gần, hạn chế tốc độ né tránh của ông.

Quế công công không hề biết rằng ở một thế giới khác có một công thức mang tên lực vạn vật hấp dẫn.

Khi vật thể có trọng lượng đủ lớn sẽ sinh ra một lực hút cực lớn đối với vật thể khác.

Bởi vậy vật thể càng lớn lực hút sinh ra cũng càng mạnh!

Trên quyền phải của Thẩm Thiên có kèm theo Trọng Thủy, chiêu này rất khó né tránh!

Đương nhiên, khó né tránh không có nghĩa là không thể phòng ngự.

Quế công công có thể cảm nhận được sự to lớn và đáng sợ của quyền tiếp theo này của Thẩm Thiên.

Nếu thật sự bị một quyền này đánh trúng, rất có thể ông sẽ phải đi gặp Lan Phi nương nương rồi.

“Ngưng cho ta!”

Linh khí trong cơ thể Quế công công điên cuồng tràn vào trong đóa Hướng Nhật Ma Quỳ trước mặt.

Hoa quỳ màu đỏ máu sau khi thu được đủ linh khí cũng nở đẹp và yêu mị hơn.

Nó chậm rãi nở rộ, giống như há cái miệng lớn chuẩn bị thôn phệ hết thảy.

Nhưng, khi tiếp xúc với quyền phải bao bởi Nhất Nguyên Trọng Thủy của Thẩm Thiên.

Cánh hoa của Quỳ hoa màu máu bắt đầu nhanh chóng xuất hiện vết rách.

Sau đó từng cánh hoa rụng lả tả, hóa thành hư vô.

...

Ma Quỳ Hộ Thể Quế công công toàn lực thi triển nhưng trước mặt Thẩm Thiên lại không thể nào cản được một chiêu.

Cánh hoa màu đỏ hóa thành bột mịn bay trong quyền phong, nắm đấm của Thẩm Thiên dừng cách mặt Quế công công ba tấc.

Rõ ràng, lần giao phong này Thẩm Thiên thắng.

Đoán Thể tứ trọng thiên chiến thắng Luyện Khí kỳ bát trọng thiên, một chiêu toàn thắng!

Chất lỏng màu trắng bạc chậm rãi thu lại vào trong cơ thể, khí thế áp bức trong hư không cũng biến mất trong nháy mắt.

Thẩm Thiên cười gãi gãi đầu: “Vừa nãy cảm thấy toàn thân đều là sức mạnh, không phát tiết ra sẽ rất khó chịu.”

“Quế bá, ông không bị thương đấy chứ?”

Quế công công lắc đầu, cảm khái nói: “Điện hạ thu lực rất kịp thời, lão nô không sao!”

“Có điều một quyền này của Điện hạ nếu dùng hết sức chỉ e đủ để uy hϊếp được cường giả Trúc Cơ kỳ!”

“Lan Phi nương nương nếu biết bây giờ Điện hạ mạnh như vậy chắc chắn sẽ mỉm cười chốn cửu tuyền.”

Không phải Quế công công đang nịnh nọt.

Ông tu luyện “Hướng Nhật Ma Điển” đã đạt tới Luyện Khí cảnh tầng tám.

Thực lực của ông tuyệt đối bất phàm, toàn lực triền đấu thậm chí có thể chống được Thần Ma Luyện thể giả cùng cấp.

Với thủ đoạn của ông, cho dù gặp tu sĩ Trúc Cơ kỳ hơi yếu một chút thì vẫn có đủ sức gϊếŧ chết.

Nhưng trước mặt Thẩm Thiên ông lại không thể cản lại dù chỉ một quyền.

Thẩm Thiên trong trạng thái đó đúng là một quyền vô địch!

...

“Nhất Nguyên Trọng Thủy là tồn tại thứ mười hai trong bảng xếp hạng Chân Thủy, uy lực dĩ nhiên không tầm thường.”

Thẩm Thiên cười nói: “Trên quyền ban nãy của ta có kèm theo Nhất Nguyên Trọng Thủy.”

Trên mặt Quế công công lộ nét vui mừng: “Điện hạ, người đã có thể khống chế được Nhất Nguyên Trọng Thủy rồi sao?”

Thẩm Thiên gật đầu: “Ta cũng không biết nguyên nhân vì sao, hình như nó rất hợp với Tân Hỏa.”

“Ta vừa vận chuyển Tân Hỏa luyện thể thuật, Nhất Nguyên Trọng Thủy đã bám vào trong kình lực của ta.”

“Sau đó theo kình lực của ta du tẩu khắp nơi trong toàn cơ thể, giúp ta rèn luyện gân cốt.”

“Có nó hỗ trợ, tiêu hao linh khí để rèn luyện thân thể của ta tăng lên gấp bội, nhưng hiệu suất rèn luyện cũng tăng lên gấp bội.”

“Ban nãy ta cũng thử ngưng tụ Nhất Nguyên Trọng Thủy lên nắm đấm thì phát hiện thực sự có thể thực hiện được.”

Thẩm Thiên không ngờ, Tân Hỏa luyện thể thuật tốn năm lượng bạc để mua có thể có hiệu quả kỳ lạ đến như vậy.

Chẳng lẽ trước kia chưa từng ai thử dùng Tân Hỏa luyện thể thuật hấp thu Nhất Nguyên Trọng Thủy sao?

Hay có thể nói, trong này có bí mật gì đó mà hắn chưa biết?

Thẩm Thiên nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.

...

“Thôi, không suy nghĩ nữa.

Sau này có cơ hội tự nhiên sẽ hiểu thôi.”

Sau khi Thẩm Thiên ném hết nghi hoặc ra sau đầu thì bắt đầu suy nghĩ cho sát chiêu của mình một cái tên nào dễ nghe.

Trong “Tân Hỏa Kinh” lưu truyền ở giới Tu tiên không hề có chiêu thức tấn công nào tương ứng.

Giờ Tân Hỏa của Thẩm Thiên đã hấp thu Nhất Nguyên Trọng Thủy và xảy ra biến dị, nó còn giúp Thẩm Thiên tự sáng chế ra một chiêu quyền pháp tuyệt thế.

Dĩ nhiên Thẩm Thiên muốn nghĩ ra một cái tên thật oách cho quyền pháp của mình.

Gọi là gì đây!

Tân Hỏa thần thủy quyền?

Tân Hỏa vô địch quyền?

Thần thủy vô địch quyền?

Kỳ ngọc tiền lương quyền?

Đưa ta phiêu phiêu quyền?

...

Nghĩ ra mười cái tên nhưng cuối cùng Thẩm Thiên không thể không thừa nhận mình là người mắc chứng khó đặt tên.

Được gồi, gọi là Nhất Nguyên Thần Quyền đi!

Đợi tới lúc có thể vận chuyển Nhất Nguyên Trọng Thủy đến chân thì gọi là Nhất Nguyên Thần Thối!

Dùng tay tát người khác thì gọi là Nhất Nguyên Thần Chưởng.

Nếu có thể trải khắp toàn thân thì có thể gọi là Nhất Nguyên Bất Phôi Thần Công.

Hoặc là tạo ra một bộ áo giáp bằng nước, Nhất Nguyên Hắc Tê Hiệp!

Ồ, đúng là một ý kiến hay!

Dù sao thì sức mạnh thật sự vẫn hơn mấy thứ hoa hòe hoa sói.

Ai cần biết ngươi có pháp khí bí thuật huyền diệu gì, cứ đánh bại tất thảy là được!

Đúng rồi, không biết thứ đồ chơi này có thể bắn theo dạng phun như súng nước không nhỉ?

Nếu như được, thứ này có lẽ còn ghê hơn cả loại đạn xuyên qua xe tăng thiết giáp!

Ừm, đó gọi là Nhất Nguyên Thần Thương!

Nếu còn cộng thêm tốc độ đủ nhanh thì cũng có thể phát triển theo hướng máy cắt dạng thủy đao.

Nếu vậy thì gọi là Nhất Nguyên Thần Đao!

Thẩm Thiên cảm thấy trên con đường tu tiên sau này của hắn có thể thử nghiên cứu mấy thứ theo phương hướng này.

Vừa thú vị, vừa vui, vừa cảm thấy uy lực được khẳng định.

Nhất Nguyên Trọng Thủy này đúng là thứ vạn năng!

Bổn Điện hạ quả nhiên là một thiên tài.

...

Thẩm Thiên thu lại suy nghĩ, nhìn thấy đám Quế công công đều đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn bình tĩnh ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ, vậy chúng ta cũng nên quay về thôi.”

Quế công công khẽ gật đầu: “Điện hạ yên tâm, Tịnh Thế Bạch Liên trong sơn cốc chúng ta đều đã thu hoạch sạch sẽ rồi.”

Thẩm Thiên hôn mê ba ngày, ba người cũng không hề rãnh rỗi.

Những dược liệu trong sơn cốc và Tịnh Thế Bạch Liên đều bị hái sạch.

Dựa theo phương thức phân chia đã bàn trước đó, Thẩm Thiên một nửa, Tiểu Linh Tiên một nửa.

Đáng nhắc tới là nhẫn chứa vật của Tiểu Linh Tiên không lớn, chỉ tầm một mét vuông.

Vì vậy nàng muốn chứa hết mớ dược liệu và Tịnh Thế Bạch Liên này cũng tốn khá nhiều sức lực.

...

“Đúng rồi, Quế bá, đưa gương ta xem thử nào!”

Thẩm Thiên bỗng nhiên kịp phản ứng, chuẩn bị thử nhìn lại chính mình.

Quế công công dở khóc dở cười, đưa cho Thẩm Thiên một tấm gương.

Trước kia ông không hề biết Điện hạ lại thích chưng diện như vậy?

Không phải vì có Linh Nhi cô nương bên cạnh nên mới để ý đến nhan sắc đấy chứ?

Ừm, hẳn là như vậy rồi!

Nên sớm cưới Linh Nhi cô nương về, như vậy Lan Phi nương nương dưới suối vàng có biết, cũng sẽ mỉm cười chốn cửu tuyền.

Thẩm Thiên mở tấm gương ra, tràn đầy mong đợi ngắm mình trong gương.

Ừm, mặc dù hơi bẩn nhưng vẫn không thể nào che giấu được vẻ đẹp trai.

Điều càng khiến Thẩm Thiên vui mừng hơn là vòng sáng trên đầu hắn đã sắp được tẩy trắng rồi.

Chỉ còn một vài nơi là dính lấm tấm mấy chấm đen, nhìn hơi giống hoa văn báo vằn.

Tia sáng lượn lờ xung quanh vòng sáng phần lớn đều đã chuyển hóa thành màu trắng.

Chỉ có một ít khí đen mỏng mong đang yếu ớt chống chọi.

Tẩy trắng hoàn toàn là chuyện nằm trong lòng bàn tay!

...

Thu hồi tấm gương, đám Thẩm Thiên lần theo dây thừng ban đầu bò lên trên vách núi.

Hắn sửa sang lại đạo bào trên người, dính hai chòm râu nhỏ lên mặt lại.

Thẩm Thiên lại trở lại hình dáng Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư bốn lông mày.

Phong độ phiêu dật làm điên dại ngàn vạn thiếu nữa.

Nhóm người quay trở về Vạn Linh viên.

Khác với suy nghĩ của Thẩm Thiên, lúc hắn vừa bước một chân vào Vạn Linh viên đã có vài chục người băng băng lao về phía hắn.

“Mau xem kìa! Ngạo Thiên Tiên sư về rồi!”

“Tiên sư, cuối cùng ngài cũng về rồi! Chúng ta đợi ngài đã ba ngày rồi đấy!”

“Ba ngày rồi, Tiên sư ngài biết ba ngày này chúng ta đã sống như thế nào không?”

...

Cả đám người tranh nhau chen lấn chạy về phía Thẩm Thiên.

Đi đầu rõ ràng là người hữu duyên Giáp và người hữu duyên Ất.

Bọn họ băng băng lao tới, mỗi người ôm lấy một đùi của Thẩm Thiên khóc bù lu bù loa.

“Tiên sư, cuối cùng ngài cũng về rồi, chúng ta...”

“Đều nhớ ngài muốn chết!

Thẩm Thiên nhìn hai tên đang ôm lấy đùi mình khóc bù lu bù loa, trong lòng vốn cảm thấy chán ghét.

Các ngươi thích khóc thì cứ khóc nhưng đừng lau lên quần bổn Điện hạ chứ!

Nước mắt nước mũi tèm nhem kìa...

Mà hai người các vị là ai vậy?

Thẩm Thiên gãi đầu một cái, cảm thấy hoàn toàn không có ấn tượng gì!

Nhưng, nhưng lúc hắn liếc mắt nhìn hai vòng sáng trên đầu hai người này...

Thẩm Thiên cảm thấy vui vẻ rồi.

Ôi chao.

Được lắm, người anh em ngực nhỏ, hình như bổn Điện hạ nhớ lại rồi.

Ba ngày trước ta mới cắt xong rau hẹ của các ngươi mà đã mọc cao nhanh vậy sao?

Ừm, khá lắm, khá lắm.

Trên mặt Thẩm Thiên lập tức nở nụ cười ấm áp.

Hắn mỉm cười đỡ người hữu duyên Giáp và người hữu duyên Ất dậy, vỗ vai hai người.

“Hai vị huynh đệ khách khí rồi, mấy ngày nay không ở đây, bần đạo cũng...”

“Cũng nhớ các ngươi muốn chết!”

...

Chương 51: Ôm đùi Tiên sư nhân lúc còn sớm không?

Người hữu duyên Giáp và người hữu duyên Ất nhìn nhau nhìn một cái, trong mắt chứa đầy kích động khó mà che giấu.

Quả nhiên, Tiên sư có ấn tượng với hai người chúng ta.

Dù sao một người là người hữu duyên đầu tiên của tiên sư.

Còn một người khác là một kẻ đáng yêu đã hiệu triệu tất cả những người hữu duyên chia phần cho Tiên sư.

Hai người là người khởi xướng Tiên sư giáo, là hai thành viên cấp nguyên lão lâu đời nhất.

Sao Tiên sư có thể không có ấn tượng đối với chúng ta chứ!

Hơn nữa Tiên sư còn nói nhớ chúng ta muốn chết?

Trên mặt còn nở nụ cười hiền lành, thân thiết thế kia!

Quả nhiên trong mắt Tiên sư, chúng ta vô cùng quan trọng!

Người hữu duyên Ất chân thành nói: “Mấy ngày nay Tiên sư không ở đây, chúng ta vẫn luôn nhớ ngài.”

Người hữu duyên Giáp không cam lòng yếu thế: “Tiên sư, trong nhà ta còn bày cho người một Trường sinh bài đấy!”

Trong nhà, bày Trường sinh bài cho ta?

Vậy thật đã đã làm phiền ngươi rồi.

...

Thẩm Thiên xoa đầu hai tên này, nói: “Được, tâm ý của các ngươi bần đạo nhận là được rồi.”

“Thực không dám giấu giếm, hôm nay hai người các vị vẫn có duyên với bần đạo.”

“Đợi lát nữa bần đạo sẽ giúp các ngươi tầm linh đoạn khoáng.”

Thẩm Thiên vừa nói xong, trên mặt người hữu duyên Ất và người hữu duyên Giáp lập tức lộ vẻ vui mừng như điên.

Người hữu duyên Ất liếc mắt ra hiệu với người hữu duyên Giáp.

Ý tứ rất rõ ràng: “Thấy chưa! Ta đã nói mà! Nghe ta đi, không sai đâu!”

Trên mặt đám người sau lưng cũng đều lộ vẻ hâm mộ và ghen ghét.

Quả nhiên không hổ là tiền bối mạnh nhất trong giáo, khả năng ôm đùi nịnh hót cũng mạnh đến mức đáng sợ.

Sớm biết như vậy, ban nãy ta đã không do dự thận trọng, cảm thấy ngại ngùng rồi.

Quả nhiên, cơ duyên đều dành cho những người có sự chuẩn bị.

Duyên phận do cầu mà tới!

...

Nghĩ tới đây, một nữ tu sĩ gương mặt diễm lệ đi đến trước mặt Thẩm Thiên, liếc mắt đưa tình.

Nàng ta cười nói: “Tiên sư ca ca, không biết hôm nay người và nô gia có duyên không?”

Thẩm Thiên nhìn trán nữ tu sĩ một chút, chậm rãi lắc đầu.

“Hôm nay người và bần đạo vô duyên, sau này có thể thường xuyên đến quầy hàng của bần đạo xem thử.”

“Có lẽ một ngày nào đó sau này, duyên phận sẽ đến.”

Nụ cười trên mặt nữ tu sĩ lập tức cứng đờ, dậm chân: “Tiên sư người...”

Nữ tu sĩ thẹn quá hoá giận, đang muốn tranh luận.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp mở miệng đã bị người bên cạnh kéo qua một bên.

“Không nịnh bợ được mà còn muốn hữu duyên?”

“Tránh ra nhường đường đi, đằng sau còn có người đấy!”

Một đại hán thân hình to lớn đi đến trước mặt Thẩm Thiên.

Hắn tử đó mặc đại bào hai màu đen trắng, trông như một con gấu.

Trên mặt hắn ta lộ vẻ tranh đấu, nhưng ánh mắt thì dần dần trở nên kiên định.

Hán tử kia chậm rãi ngồi xổm dưới đất, một đôi tay cũng nhào đến ôm chặt lấy hai chân của Thẩm Thiên.

Hắn ta làm vậy trông cũng khá bạo lực!

Hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Thẩm Thiên: “Tiên sư ngài cuối cùng cũng về rồi! Yêm Hùng Mãnh cũng nhớ ngài muốn chết!”

Thẩm Thiên: “???”

Tần Cao: “???”

Tiểu Linh Tiên: “???”

Quế công công: “???”

Tất cả những người vây xem xung quanh: “???”

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Thiên.

Bọn họ muốn nghiệm chứng một việc.

Đó chính là, ôm đùi có thực sự hữu dụng không.

...

Thẩm Thiên không phải kẻ ngu, giờ hắn cũng đại khái hiểu ra tính toán trong lòng những người này rồi.

Nói thật hắn thật sự muốn nói với mọi người, ôm đùi không tác dụng.

Mặc dù bổn Điện hạ giúp các ngươi tìm thạch, có thể làm tăng may mắn của các ngươi, nhưng phải là lúc gặp được cơ duyên mới chứ thật sự không phải ôm đùi ta là có thể giải quyết được vấn đề.

Nhưng ngại nhất là, trên đỉnh đầu của kẻ tên Hùng Mãnh này thật sự có cơ duyên.

Đậu xanh rau má, người trên đầu có cơ duyên các ngươi tụ tập thành đội đấy à?

Hết kẻ này đến kẻ khác cứ tới ôm đùi bổn Điện hạ, có còn biết tiết tháo không hả?

Như thế rõ ràng là đang khiến người ta hiểu lầm mà!

...

Hay là, cứ nói với Hùng Mãnh bần đạo không có duyên với ngươi.

Như vậy, những người khác sẽ không hiểu lầm ôm đùi là có thể cầu duyên.

Nhưng Thẩm Thiên cúi đầu nhìn ánh mắt mong chờ của Hùng Mãnh thì bỗng nhiên lại cảm thấy không đành lòng.

Dù sao vị huyenh đệ kia nhìn cũng cao lớn thô kệch hùng bá thiên hạ, thế mà có thể vứt bỏ mặt mũi xuống để ôm đùi.

Người ta đã buông bỏ tự trong như vậy, ngươi còn vô tình đập nát hy vọng của người ta à?

Điều này không khỏi quá vô tình, quá vô sỉ, quá vô lý hay sao!

Lỡ như người ta thẹn quá hoá giận, liều mạng xử lý ngươi thì biết làm sao?

Hít sâu một hơi, Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói.

“Đứng lên đi huynh đệ, ngươi cùng bần đạo cũng hữu duyên.”

Lập tức, Hùng Mãnh sướиɠ đến phát rồ. “Oa ha ha ha ha ha ha ha!”

“Tạ Tiên sư, nếu ta có thể mở được Linh Thạch thì chắc chắn cũng sẽ lập Trường Sinh bài cho Tiên sư.”

Thẩm Thiên: “...”

Thẩm Thiên: “Ngươi nên lui xuống thì hơn!”

Sau khi Hùng Mãnh lui sang một bên, tất cả mọi người lập tức nhìn chằm chằm đùi Thẩm Thiên.

Thậm chí có vài ánh mắt tu sĩ xảo trá, mắt cứ nhìn chằm chằm bắp chân Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên lập tức thấy tê cả da đầu.

Mấy chục người này nếu gọi nhau làm ầm lên thì thật đáng sợ.

...

“Ngừng!!”

Thẩm Thiên vội vàng hét lớn: “Một hai người còn được, nhưng không thể lại có thêm người thứ ba, thứ tư nữa!”

“Các ngươi không được phép ôm đùi bản tọa, nếu không đến khi qua đời vẫn sẽ vô duyên!”

Lập tức, những người vốn kích động chạy đến đều không còn dám chạy về phía trước nữa.

Lời của Thẩm Thiên như sấm sét giữa trời quang khiến bọn họ hối hận không thôi.

Sớm biết Tiên sư chỉ cho ba người xông lên ôm đùi đầu tiên tục duyên thì ban nãy đã xông lên sớm rồi.

Cũng vì không chịu bỏ mặt mũi xuống kết quả đã bỏ lỡ cơ hội tốt tục duyên với Tiên sư.

Đây đúng là quá lỗ mà!

Haizz, đã từng có một cặp đùi của Tiên sư bày trước mặt ta, nhưng ta không quý trọng.

Mãi đến khi mất đi mới hối hận thì đã không kịp rồi.

Chuyện đau khổ nhất giữa trần thế cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nếu như trời cao có thể cho ta một cơ hội, được thêm một lần nữa.

Ta sẽ ôm chặt đùi Tiên sư nói với hắn bảy chữ: “Tiên sư, ta nhớ ngài muốn chết!”

...

Thẩm Thiên thấy tâm trạng mọi người sa sút liền bất đắc dĩ nói: “Các vị không nên nản chí.”

“Mặc dù hôm nay mọi người vô duyên với bần đạo nhưng vẫn còn khá nhiều thời gian.”

“Chỉ cần sau này thường đến quầy hàng của bần đạo dạo chơi, duyên phận nhất định sẽ xuất hiện.”

Nghe thấy Thẩm Thiên nói vậy, cảm xúc của mọi người hơi khôi phục lại.