- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Hiệp
- Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
- Chương 18: Cảm Động, Lão Hũ Quá Cảm Động (1)
Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
Chương 18: Cảm Động, Lão Hũ Quá Cảm Động (1)
Lão giả kích động nắm chặt tay Thẩm Thiên: “Tiểu huynh đệ, quả nhiên mắt sáng như đuốc.”
“Quan điểm của ngươi và lão hủ giống nhau y hệt.”
“Đạo văn xanh và tím trên thân viên Tiên hồ này là do tự nhiên khắc nên, càng có tuyệt thế tiên thai niết bàn thai nghén.”
“Người tầm thường chỉ cảm thấy bản nguyên đã hao hết hóa thành phế khí.”
“Chỉ có người có duyên thực sự mới có thể phát hiện trong viên tiên hồ này vẫn còn một chút hy vọng, đây mới thực sự đại cơ duyên vô thượng!”
“Tiểu huynh đệ, chỉ hận gặp nhau muộn, ta chỉ hận gặp ngươi quá muộn!”
Thẩm Thiên cũng rất kích động: “Lão tiên sinh, chỉ hận gặp nhau muộn, chỉ hận gặp nhau muộn!”
Dứt lời, hắn nhìn đám người phía sau hờ hững nói: “Xem ra vẫn có người tin tưởng bần đạo.”
Khóe miệng phó đội trưởng đội chấp pháp hơi giật giật.
“Vị này là ông chủ Thánh Linh Phường, Lưu chưởng quỹ,”
….
Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên dần dần đông cứng lại.
Cái gì, lão gia hỏa này là ông chủ Thánh Linh Phường sao?
Khụ khụ, thật xấu hổ.
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng rít.
Gã qua đường Giáp đột nhiên vỗ đùi hô lên: “Ta biết rồi. Diễn kịch! Nhất định ngươi đang diễn kịch!”
Thấy mọi người lại chú ý đến mình, gã qua đường Giáp kia cười lạnh một tiếng.
Gã chỉ Thẩm Thiên khẽ nói: “Cuối cùng ta đã biết cái tên lòng lang dạ thú nhà ngươi!”
“Thực ra ngươi chính là do Lưu chưởng quỹ mời tới diễn kịch!”
“Cố ý bày bán ở ven đường, hấp dẫn sự chú ý của người khác, còn nói cái gì mà tìm linh khoáng thạch cho người hữu duyên, nhưng mãi vẫn chẳng nhận lời tìm giúp ai cả.”
“Đợi đến khi đội chấp pháp tìm đến đây, ngươi mới cố ý bày ra tình cảnh như vậy, dẫn dụ tiên tử mắc câu.”
“Sau đó tác động để tiên tử mua cái linh khoáng thạch Tử Thanh Tiên Hồ “dởm” này, đúng chứ hả!”
Nghe người qua đường kia phân tích xong, ngay lập tức vô số người đều tỉnh ngộ.
“Thì ra là thế, cứ tưởng chỉ là kẻ lừa đảo tâm thường, hoá ra là một chuỗi âm mưu!”
“Thánh Linh phường thế mà lại có cái trò hề này, lần sau sẽ không bao giờ đến đây nữa!”
“Ngay cả người cả đội Chấp Pháp cũng dám lừa, quả thật là to gan lớn mật, nhất định phải nghiêm trị!”
“Loại gian thương như thế này tuyệt không thể nhân nhượng!”
…
Những lời lẽ lên án càng lúc càng nhiều, đến mức khiến cho mặt mũi của Lưu chưởng quầy tái mét đi.
“Các vị, các vị, ta thật sự không quen biết vị tiểu huynh đệ kia!”
“Ta lấy nhân cách ra đảm bảo, nếu như ta quen biết vị tiểu huynh đệ kia, thì sẽ bị sét đánh chết!”
Thẩm Thiên vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, hắn từ tốn nói: “Ngươi nói bần đạo hợp mưu tính kế với Lưu chưởng quầy, vậy bần đạo có mấy vấn đề.”
Người qua đường cười lạnh nói: “Để ta nhìn xem, người còn có thể “yêu ngôn hoặc chúng” như thế nào!”
Thẩm Thiên vươn một ngón ta ra: “Thứ nhất, nếu bần đạo với Lưu chưởng quầy cấu kết với nhau, sao không nhận luôn mấy đơn, giả vờ tìm được mấy khối linh khoáng thạch lớn, để càng dễ hấp dẫn người khác!”
Người qua đường hừ nói: “Ngươi chính là cố ý không tiếp đơn. Dẫn đội Chấp Pháp đến đây điều tra, sau đó vô liêm sỉ lừa gạt Tiên tử!”
Thẩm Thiên nở nụ cười: “Vấn đề thứ hai, nếu muốn tìm một con dê béo, tại sao lại không chọn khéo một chút, có tiền một chút, bối cảnh nhỏ một chút, mà nhất định phải chọn đội chấp pháp?”
“Hay là các hạ cho rằng, một vạn thành viên của đội chấp pháp, đều chỉ là một đám ngu xuẩn, là những con dê béo dễ bị lừa gạt?”
“Hoặc là mỗi thành viên của đội chấp pháp, đều tham ô nhận hối lộ, có thể dễ dàng lấy ra mười vạn viên linh thạch?”
“Dù sao, bần đạo cũng không thể tính ra Linh Nhi tiên tử sẽ đi cùng với đội chấp pháp.”
Cảm nhận được những ánh mắt bất thiện từ đội chấp pháp, người qua đường nhất thời cuống cuồng lên: “Ờ…?”
Vẫn đề này nên trả lời như thế nào đây?
Nếu như trả lời không tốt, thì sẽ thẳng thừng được mời “uống trà nói chuyện”.
Đám đại nhân bọn ta, há lại đến lượt một kẻ dân thường như ngươi chất vấn ư?
Thẩm Thiên vừa cười vừa nói: “Còn có vấn đề thứ ba, nếu như ta thật sự đồng loã với Lưu chưởng quầy thì tại sao Lưu chưởng quầy lại bước ra kẻ xướng người họa với ta?”
“Khi mà cả thế gian chống lại ngươi, thì có một người luôn luôn đứng ở cạnh ngươi.”
“Điều này khiến cho người ta rất khó không nghi ngờ, các ngươi có quan hệ không muốn cho ai biết.”
Người qua đường mạnh miệng: “Có lẽ…có lẽ các ngươi cố ý làm như vậy, để có thể giải thích hoàn hảo các ngươi không có quan hệ gì!’
Thẩm Thiên dở khóc dở cười: “Tới đây, để cho bần đạo nói cho ngươi biết, nếu như Lưu chưởng quầy thật sự muốn lừa một con dê béo, bán khối linh khoáng thạch này đi, thì nên làm như thế nào?”
“Đầu tiên, Lưu chưởng quầy phải tìm kiếm mục tiêu để ra tay.”
“Mục tiêu này phải là kẻ có tiền, ngờ nghệch, không ai quản hắn, chứ không phải là đội chấp pháp - địa đầu xà trực tiếp giám sát mọi hoạt động của Vạn Linh Viên!”
“Tiếp đó, Lưu chưởng quầy có thể tìm một nữ tử xinh đẹp đến để kết giao bằng hữu với kẻ kia.”
“Sau nữa, để nữ tử này giới thiệu một người gọi là “Linh Mạch đại sư” cho kẻ đó, đồng thời chuẩn bị mấy khối linh khoáng thạch, để “Linh Mạch đại sư” thể hiện trước mặt hắn.”
“Để cho vị huynh đài “ngốc nhưng nhiều tiền” hiểu được, có một vài linh khoáng thạch tuy nhìn rất tầm thường nhưng bên trong lại chứa cơ duyên lớn.”
“Biểu diễn vài lần, để cho huynh đài “ngốc nhưng nhiều tiền” cảm nhận được khi đứng ở mặt đối lập của thế gian sẽ thích thú đến mức nào!”
“Sau khi có được sự tín nhiệm hoàn toàn từ vị huynh đài “ngốc nhưng nhiều tiền này”, thì sẽ đưa hắn đến Thánh Linh phường.”
“Lưu chưởng quầy sẽ nói rõ cho vị huynh đài này biết được là khối linh khoáng thạch này đã có đại sư nhìn qua, bên trong chỉ là phế khí, khuyên hắn đừng có mua.”
“Nhưng vị huynh đài này sẽ kiên trì tin tưởng “Linh mạch đại sư”, vẫn khư khư cố chấp đứng ở thế đối lập, mua khối linh khoáng thạch này, muốn cắt nó ra!”
“Nhưng mà lúc này, may mắn lại đứng về phía bên kia.”
“Cuối cùng, sau khi đã thanh toán xong, mỹ nữ và “Linh Mạch đại sư” sẽ cùng nhau bỏ đi.”
“Tất cả đều rất hợp lý, hợp pháp, hơn nữa sẽ không gây ra bất kì ảnh hưởng gì đến Thánh Linh phường.”
“Dù sao, Lưu chưởng quầy cũng đã nhắc nhở qua.”
“Là do vị huynh đài ngốc này không nghe mà thôi!”
Mọi người đang đứng vây xem ở đây đã bắt đầu ngây cả người, Thẩm Thiên mỉm cười:
“Huynh đệ, ngươi cảm thấy thế nào, mưu kế này của ta có phải càng hợp lý hơn không, xác xuất thành công cũng khá cao đó!”
Là một kẻ đến từ thế kì 21, các loại mưu kế đối với Thẩm Thiên mà nói, đơn giản không cần nghĩ.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Hiệp
- Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
- Chương 18: Cảm Động, Lão Hũ Quá Cảm Động (1)