Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thật Sự Không Muốn Giành Lấy Nam Chính

Quyển 2 - Chương 5: Thật biết cách làm nũng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit : Hannah

Buổi sáng 5 giờ , Mục Tinh Thần mở choàng mắt, híp mắt nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc vài phút mới dần dần thanh tỉnh, quay đầu phát hiện cậu lại đang ở trong lòng ngực Phó Tẫn , biểu tình có chút vi diệu.

Không cần đoán, này khẳng định đêm qua ngủ quá sấy lăn vào trong ngực anh, thật may Phó Tẫn còn chưa tỉnh, bằng không cậu đã sớm bị phát hiện.

Đang nằm ấm được ôm ấp Mục Tinh Thần lưu luyến thức dậy, lại bắt đầu mơ màng ngủ, nhưng cậu không dám ngủ tiếp, sợ Phó Tẫn tỉnh.

"Thật không muốn dậy a......"

Mục Tinh Thần thở dài, nắm quần áo Phó Tẫn không buông ở l*иg ngực ấm áp cọ cọ, lúc này mới thật cẩn thận vươn chống tay ngồi dậy.

Nhưng không biết có phải hay không Phó Tẫn phản xạ có điều kiện lại ôm chặt eo cậu, , đem cậu gắt gao giam cầm trong ngực không thể động đậy.

Mục Tinh Thần nhẹ nhàng giãy giụa trong lúc vô tình đùi chạm vào một vật cứng cứng ở bên dưới, ý thức được đó là cái gì , khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, "Phó, Phó ca?"

Đợi một lúc lâu cũng không thấy người dậy, Mục Tinh Thần bị vật cứng đỉnh đỉnh xấu hổ cực kỳ, xác định đó là Phó Tẫn phản ứng sáng sớm bình thường , động tác thực nhẹ đem tay đang ôm eo cậu kéo ra, nhưng còn chưa kịp làm , đã bị Phó Tẫn bỗng nhiên xoay người đè cậu bên dưới.

Nam nhân một mét chín nhìn thấy gầy nhưng cơ bắp rất săn chắc, giờ phút này đem người hoàn toàn đè lên người cậu, cảm giác áp bách làm Mục Tinh Thần không giám thở mạnh.

Trước, trước hai ngày còn không có như vậy a!

Xong rồi xong rồi, nếu như bị Phó Tẫn phát hiện cậu nửa đêm bò giường, về sau không cho cậu đi theo làm sao bây giờ?

Mục Tinh Thần tưởng tượng đến Phó Tẫn không cho cậu đi theo, một mình cậu đối mặt tang thi đáng sợ, liền sắp hít thở không thông, hoang mang rối loạn tay chân cùng sử dụng đẩy người trên thân ra.

Lăn lộn cái trán đến trán lấm tấm mồ hôi, nam nhân như cũ chặt chẽ đè ở trên người cậu, hơn nữa đại khái là bởi vì cậu giãy giụa chọc giận anh ,đem hai tay ôm chặt chẽ hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Thật sự giãy giụa không được Mục Tinh Thần tuyệt vọng, một bên đầu là có thể đυ.ng tới khuôn mặt tuấn tú, cậu không dám nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nghe bên ngoài trên đường phố tang thi cuồng loạn gào rống , buồn ngủ lại từ từ tới tập.

Nếu không thôi bỏ đi......? Dù sao giãy giụa không được, còn không bằng lại hảo hảo ngủ một hồi, nếu Phó Tẫn tỉnh lại sau sẽ phát hiện cậu bò giường...... chờ tỉnh ngủ rồi nói sau. Ở trong lòng như vậy trấn an chính mình Mục Tinh Thần mặc kệ tất cả lại ngủ.

Trong bóng đêm, Phó Tẫn mở to mắt chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như mực trong hiện lên cảm xúc phức tạp mà điên cuồng , anh nâng lên một bàn tay che lại đôi mắt Mục Tinh Thần hơi hơi rung , lạnh nhạt cảm thụ được hạ thân bừng bừng phấn chấn du͙ƈ vọиɠ, cả người đều lâm vào cảm xúc hỗn loạn lại hắc ám .

Anh cư nhiên đối đều là nhóc quấn người nổi lên phải ứng, hơn nữa thế mà lại rào rạt hoàn toàn vô pháp áp chế.

Đã ngủ rồi Mục Tinh Thần, cũng không biết nam nhân đè ở trên người đang trải qua cảm xúc gì, cậu bị ép tới không thoải mái, rầm rì giãy giụa, "Trọng......"

Phó Tẫn thân thể hơi cương, nhìn Mục Tinh Thần ánh mắt càng ngày càng thâm càng ngày càng trầm, môi mỏng đã nhấp thành một độ cong cực kỳ không dễ chọc , nhưng người dưới thân âm thanh làm nũng mềm mại như bông, làm cả tâm và thân ảnh đều ngứa ngáy.

Trong lúc ngủ mơ cũng không có thể thoát khỏi nam nhân Mục Tinh Thần ủy khuất cực kỳ, đáng thương vô cùng nhận mệnh tùy ý nam nhân đè nặng, chỉ có thường thường rầm rì lẩm bẩm biểu sự bất mãn của cậu.

Phó Tẫn bị cậu kia mềm như bông hừ hừ hừ du͙ƈ vọиɠ khó giảm, khuôn mặt tuấn tú âm trầm , khàn khàn giọng , "Câm miệng!"

"Trọng......"

Vẫn là rầm rì không để yên, chưa thấy qua ai làm nũng người như vậy.

Phó Tẫn phiền không được, xốc lên chăn nhìn Mục Tinh Thần từ trên người xuống dưới, đột nhiên mất đi độ ấm, cậu liền ủy khuất ba ba ôm anh vừa gối đầu cọ cọ, thật vất vả áp xuống du͙© vọиɠ lại cọ cọ cọ làm nổi lên.

Không thừa nhận chính mình bị tiểu hàng xóm câu dẫn dục hỏa đốt người, Phó Tẫn bước nhanh đi đến ban công, cũng không quay đầu lại từ ban công nhảy xuống.

Lúc này trời còn chưa sáng lên, trên đường phố ít có người giám hoạt động , Phó Tẫn mới từ ban công nhảy xuống đi liền khiến cho vô số tang thi chú ý, anh lạnh mặt vọt vào đàn tang thi , vô số tia băng trút xuống , không đến nửa giờ, một mảnh trên đường tang thi cơ hồ đã bị rửa sạch sạch sẽ.

Đứng ở một đống xác tang thi Phó Tẫn tâm tình mới hoà hoãn một chút, tầm lạnh nhạt quét về phía đường phố chỗ ngoặt lặng lẽ người nhô đầu ra , "Lăn."

Đối phương bị kinh ngạc hạ, nhưng thực mau lại ló đầu ra, thật cẩn thận giải thích, " Tôi không có ý khác, chính là gặp anh chỉ gϊếŧ tang thi không đào tinh hạch, cái kia, anh mấy ngày nay không có nghe nói sao? Tang thi trong đầu có một loại tinh hạch, có thể cung cấp năng lượng cho dị năng giả , bằng không anh không bổ sung năng lượng thực máu sẽ bị mệt."

Thân thể xác thật có loại bị tiêu hao năng lượng quá mức , Phó Tẫn nhíu mày không nói chuyện.

Đối phương lập tức từ trong túi móc ra một viên tinh hạch, "Cái này chính là từ trong đầu tang thi đào ra, dị năng giả đều có thể hấp thu, anh thử một chút xem sao?"

"Không."
« Chương TrướcChương Tiếp »