Edit : Hannah
Phó Tẫn nhịn không đến hai giây, liền giơ tay nắm Mục Tinh Thần dùng sức đem cậu kéo ra, không kiên nhẫn cau mày, "Không động tay động chân."
Cách đó không xa còn có một khối xác tang thi , mà người trên lầu vừa mới bị cắn chết đại khái cũng đã đều biến thành tang thi, tiếng gào rống càng ngày càng gần.
"Phó ca, anh trước vào nhà."
Phó Tẫn nhíu mày nhìn mặt của Mục Tinh Thần khẩn trương sợ hãi , tầm mắt đảo qua kia hàng mi dài, trầm mặc thuận theo cậu đi theo cùng nhau vào phòng.
"Bật đèn."
Mục Tinh Thần vừa mới bị Phó Tẫn nhắc nhở, vội vàng lắc đầu, "Phó ca đừng bật đèn! Bật đèn bọn họ sẽ phát hiện."
Phó Tẫn thức tỉnh dị năng tinh thần cùng hệ băng , thị giác kỳ thật cũng không chịu ảnh hưởng của bóng tối, nghe vậy anh cũng không nói cái gì nữa, quay đầu nhìn cửa sắt thấy có ba tang thi đên ngoài đang xuống dưới lầu
Bọn người kia hoàn toàn không thể xem như người.
Phó Tẫn lại nhìn về phía Mục Tinh Thần đang theo đuôi đi theo mình , thực rõ ràng cảm giác được đối phương ỷ lại, tựa hồ...... Người này cảm thấy ở bên anh liền sẽ vô cùng an toàn?
A, Tín nhiệm anh như vậy?
"Phó ca, chúng ta đi đem cái bàn chắn cửa đi? Em sợ lát nữa sẽ còn kéo tới nữa."
Phó Tẫn không nhìn cậu, "Tự làm đi."
Thấy Phó Tẫn không rời khỏi, Mục Tinh Thần trong lòng vui mừng, nhẹ nhàng thở ra đồng thời mang theo một tia vui vẻ chạy đến phòng khách, đem bàn tới chặn cửa
, đến lúc đó cho dù có tang thi hoặc là những người khác muốn vọt vào tới, cũng không phải dễ dàng đi vào.
Chỉ là cậu đánh giá cao sức lực của mình, nỗ lực một phen, bàn ăn vẫn chưa động, Mục Tinh Thần lại xấu hổ lại ủy khuất nhìn về phía mặt Phó Tẫn vô biểu tình đứng ở cách đó không xa , "Phó ca......"
Nghe được cậu thanh mềm như bông gọi " Phó ca ", Phó Tẫn mày nhăn càng sâu, một cổ tà hỏa cũng không biết từ nơi nào toát ra , đầy người tán loạn.
Phiền toái, phiền.
Phó Tẫn trong đầu bị vô số cảm xúc tràn ngập, lạnh nhạt tầm mắt lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mục Tinh Thần ủy khuất lập tức lại muốn khóc ra tới , đối phương đáng thương hề hề nhìn chăm chú anh, bực bội vận dụng dị năng thuần thục , bọc bàn ăn đem phía sau cửa sắt chặt chẽ lấp kín.
"Cảm ơn Phó ca!" Mục Tinh Thần kinh hỉ không thôi,.
Phó Tẫn nhìn mặt cậu không chút nào che giấu kích động cùng cao hứng bực bội dịch khai tầm mắt, "Ban công ở đâu."
"Ở phòng em!"
Mục Tinh Thần vội vàng chạy về phòng, đứng ở cửa phòng đối Phó Tẫn vẫy tay, "Phó ca mau tới." Trong mắt sợ hãi cũng bởi vì Phó Tẫn lưu lại mà tiêu tán không sai biệt lắm.
Phó Tẫn tại chỗ đứng vài giây, mới bước chân dài bước nhanh đi đến phòng ngủ Mục Tinh Thần , trong phòng đầy đồ ăn cùng thuốc, anh cái gì cũng chưa hỏi, đi đến ban công nhìn về phía đường phố.
Trải qua vừa rồi mười mấy phút lên men, trên đường phố người đã rất ít, trên mặt đất tràn đầy máu loãng cùng thi thể, mà những thi thể cũng theo thời gian trôi đi, một cái tiếp theo một cái đứng lên, biến thành tang thi không hề lý trí chỉ biết đuổi theo người sống gặm cắn .
Địa ngục trần gian.
Nhìn đến trên đường phố thảm trạng, Mục Tinh Thần vừa mới tiêu đi xuống một ít sợ hãi lại lần nữa toát mồ hôi, theo bản năng liền hướng đến bên cạnh Phó Tẫn , "Phó ca, nhà anb còn có người không?"
Phó Tẫn không nhìn Mục Tinh Thần, nhưng quanh quẩn ở bốn phía tinh thần lực lại đem động tác nhỏ của cậu xem rành mạch, anh rõ ràng nhìn thấy đối phương vươn tay muốn bắt quần áo của mình lại không dám rụt trở về, ánh mắt tín nhiệm cùng ỷ lại.
Lớn đến trừng này, còn không có người dùng loại ánh mắt tín nhiệm như vậy với anh, Phó Tẫn trầm mặc, khó được cho đáp án, "Không."
"Kia, vậy anh trong khoảng thời gian này có thể ở nhà em không?"
Phó Tẫn rốt cuộc đem tầm mắt lộn xộn trên đường phố nhìn lại, cúi đầu nhìn mặt Mục Tinh Thần khẩn trương tựa hồ sợ anh sẽ cự tuyệt , nhìn đôi mắt xinh đẹp cực kỳ , khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia động tâm rất khó phát hiện.
Qua hồi lâu, anh mới trầm giọng nói: "Tin tưởng tôi như vậy, vì cái gì."
"Bởi vì Phó ca là người tốt!"
Nghe Mục Tinh Thần không chút do dự trả lời, Phó Tẫn không tiếng động cười lạnh.
Người tốt, hai chữ này không có liên quan gì đến anh.
Thấy Phó Tẫn chậm chạp không có trả lời Mục Tinh Thần sợ anh không muốn, vừa mới liền ngo ngoe rục rịch tay vẫn bắt được vạt áo Phó Tẫn , lắp bắp biểu đạt chỗ tốt khi ở trong nhà mình , "Phó ca, anh ở lại, em có thể nấu cơm cho anh, có thể giúp anh giặt quần áo......"
Phó Tẫn lẳng lặng nhìn cậu, phát giác cậu tựa hồ nói không nên lời chỗ tốt , liền nói : " Chỉ có vậy ".