Quyển 7 - Chương 1: Vườn trường

"Tạm thời phong tỏa cảm xúc và ký ức của ký chủ ở thế giới 1002, chúc ký chủ hoàn thành thành công nhiệm vụ mới~"

"Bạn học? Xin nhường đường."

Mục Tinh Thần ôm chậu hoa nhanh chóng tránh đường, nhìn thiếu niên ôm quả bóng rổ đi vào ký túc xá, có chút khó hiểu đọc lại cốt truyện.

Thế giới này nhìn chung tương đối thanh xuân bình đạm, lần này cậu là học sinh chuyển trường, điều kiện gia đình không tốt lắm, còn phải làm việc bán thời gian để có tiền đi học.

Nhân vật chính công và thụ đều là thành viên đội bóng rổ, hai người gặp nhau cũng không có gì đặc biệt, cùng nhau tham gia đội bóng, sau đó dần dần nảy sinh tình cảm.

"Nhiệm vụ lần này khá đơn giản."

Mục Tinh Thần thấp giọng lẩm bẩm, dùng ngón tay nhẹ nhàng véo cánh hoa, chậm rãi đi đến cửa ký túc xá vừa rồi, nhẹ nhàng gõ cửa thu hút sự chú ý của hai người trong phòng, sau đó mới nhỏ giọng nói:

"Xin chào, tôi là học sinh mới chuyển đến."

Chàng trai cùng quả bóng rổ vừa bước vào chợt nhận ra: "Bạn cùng phòng mới là cậu, vào nhanh đi."

"Cảm ơn."

Mục Tinh Thần bước vào trong phòng, nhìn thiếu niên đang đứng dọn dẹp đồ vật đặt trên giường.

Đối phương đang cúi người sắp xếp đồ đạc, tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Mục Tinh Thần, anh biểu tình lạnh nhạt nhìn cậu một cái, không có phản ứng gì tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Anh cao ráo đẹp trai, mái tóc ngắn khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm nam tính, toàn thân toát ra hormone mạnh mẽ, mà người này... chính là vai chính thụ.

Sống cùng vai chính thụ trong ký túc xá, vậy nhất định phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp, để hoàn thành nhiệm vụ sau này, Mục Tinh Thần lập tức chạy tới và mỉm cười giới thiệu: "Xin chào, tôi tên Mục Tinh Thần."

Nửa phút sau, một giọng nói lạnh lùng dễ nghe vang lên: "Tần Triệt."

"Tên của cậu thật hay!" Nói những lời khen ngợi chắc chắn không sai đi!

Một thiếu niên khác ngồi vắt chéo chân trên ghế ăn trái cây, tặc lưỡi nhìn bạn cùng phòng mới rõ ràng đang tiếp cận Tần Triệt, trong lòng thầm nghĩ, tên này nhất định là cong, biển hiệu cũng thực rõ ràng.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là Tần Triệt, người thường ngày coi mọi người như con kiến trong mắt, lại còn ừ nhẹ một tiếng.

Hai người này có lẽ là vừa mắt nhau đi.

Thiếu niên đứng dậy đi về phía cửa, cười hì hì nói: "Gọi tôi là Lão Tam là được, đi đây, hai người tiếp tục nói chuyện đi."

Tần Triệt thu dọn đồ đạc trên giường, liếc mắt nhìn người bên cạnh, xoay người tới bàn học, bắt đầu học bài.

Anh không có ý định lãng phí thời gian với bạn cùng phòng mới của mình.

Mục Tinh Thần thấy Tần Triệt không muốn cùng mình nói chuyện, liền chủ động nói: “Tôi đi mang đồ lên.” Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.

Mục Tinh Thần quay lại lầu một dọn hành lý, trong lòng thở dài: "Nhân vật chính thụ khí chất mạnh mẽ như vậy, ở một mình với hắn ta có chút sợ hãi."

"...... Vậy sao."

"Mi không phải người, mi không hiểu đâu."

Mục Tinh Thần không có nhiều hành lý, chỉ có chăn gối, mấy bộ quần áo, hai đôi giày và một ít sách, nghèo đến nỗi máy tính cũng không có.

Đồ đạc tuy ít nhưng cậu phải lên xuống ba lần để dọn đồ đạc, khi quay lại chú ý thấy Tần Triệt còn đang học bài, ngượng ngùng không dám quấy rầy anh, liền lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Tay cầm bút của Tần Triệt khựng lại, đôi mắt cụp xuống giấu đi mọi cảm xúc trong mắt, đây có lẽ là buổi chiều học tập tồi tệ nhất của anh, có người không ngừng tạo ra tiếng động, tầm mắt thỉnh thoảng lại lướt qua nhìn chằm chằm vào anh, dù là bất cứ ai cũng khó lòng mà học được.

Mục Tinh Thần còn tự cho rằng mình đang lén lút quan sát Tần Triệt, thấy anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, đoán anh đã học xong, liền vội vàng lấy hết can đảm hỏi: “Tần Triệt, cậu có muốn đi ăn tối cùng nhau không?"

Sách vở quy củ để trên bàn, Tần Triệt đứng dậy đi ra ngoài, vừa tới cửa liền phát hiện người mời anh ăn tối lại đứng im bất động, chỉ có thể nói: "Không phải đi ăn tối sao?"

“A?!” Mục Tinh Thần vội vàng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Tần Triệt, nở nụ cười ngượng ngùng: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đi.”

Mục Tinh Thần mới tới trường học này hai lần, một lần báo danh với lớp, còn một lần chính là hôm nay, cậu không biết căng tin ở đâu, chỉ có thể đi theo Tần Triệt từng bước một.

Tần Triệt cao gần 1m9, bước chân sải bước dài, Mục Tinh Thần phải chạy bộ mới theo kịp anh, cậu vẫn đang cố gắng tìm chủ đề: “Tôi nhìn thấy một quả bóng rổ dưới bàn, cậu biết chơi bóng rổ sao?"

"Ừ." Tần Triệt bước chân chậm lại, tốc độ đi này rất khác với thói quen thường ngày của anh, đôi chân dài khi đi lại dường như có chút ngột ngạt, anh vô thức cau mày.

Mục Tinh Thần tình cờ nhìn thấy anh cau mày, lập tức liền im lặng, trong đầu phàn nàn với hệ thống: "Nhân vật chính thụ thức lạnh lùng, còn cao như vậy! Tôi phải ngẩng đầu lên mới nói chuyện được với hắn, mỏi cổ quá trời luôn."

"Haha."

"Tại sao mi lại cười?"

Đi theo một đường, Mục Tinh Thần ngơ ngác, không phải nói đi ăn sao? Tại sao lại đến đây?

“Chúng ta không đi ăn à?”

“Ăn.” Tần Triệt chỉnh tề leo lên tường, phủi bụi trên lòng bàn tay, cúi đầu nhìn học sinh chuyển trường đang ngơ ngác nhìn mình, khóe miệng cong lên, nói “Đi ra ngoài ăn, có muốn đi hay không?"