Quả nhiên, sau một hồi giằng co mãnh liệt với quỷ áp giường, Diệp Hi hoảng hốt mà bật dậy mở to mắt ở giữa giường lớn rộng 40 ngàn mét vuông.
Lần tỉnh dậy này của cậu hoàn toàn không giống với tất cả những lần khác. Trước kia, mỗi lần mở mắt ra đều là một mảnh trắng xóa ngút trời, nhưng lần này thì không phải vậy, trước sau trái phải trên chiếc giường rộng bao la bát ngát thế nhưng lại được phủ kín màu đỏ như máu. Bất thình lình nhìn thấy còn tưởng rằng bản thân chỉ là ngủ một giấc, không cẩn thận liền xuống địa ngục mất rồi.
Diệp Hi âm thầm chửi một câu, há miệng run rẩy chọc chọc Thẩm Tu Lâm đang ngủ bên cạnh.
Đúng vậy, Thẩm tổng cũng xuyên qua, lúc này đang cau mày đầy bất an, trên cái trán trơn bóng lấm tấm những giọt mồ hôi, dường như cũng đang đấu tranh với quỷ áp giường. Bị Diệp Hi chọc như vậy, hắn lập tức mở mắt ra tỉnh lại, sau khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì lộ ra biểu tình "quả nhiên là vậy".
"Sau khi vừa chợp mắt được một lát thì cơ thể lại đột nhiên không cử động được nữa, anh liền biết e rằng lại phải tiến vào." Thẩm Tu Lâm nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Sao cái giường này lại biến thành màu đỏ hết rồi?" Diệp Hi duỗi tay sờ soạng trên giường.
Mặc dù màu đỏ là để thể hiện niềm vui, thế nhưng cả một khối đỏ diện tích lớn như vậy thì chỉ mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt, thực sự không cảm thấy được chút vui vẻ nào!
Thẩm Tu Lâm cúi đầu nghiên cứu trong chốc lát, sau đó hắn nói: "Đây hẳn là phòng tân hôn."
Diệp Hi quẫn bách: "..."
Thẩm Tu Lâm chỉ vào ga trải giường ung dung nói: "Bên trên có thêu long phụng trình tường và chữ song hỉ."
Diệp Hi đỡ trán, lúc đang định mở giao diện hệ thống ra kêu gọi phục vụ khách hàng, cái giọng nam máy móc điện tử kia lại đi trước cậu một bước mà đồng thời vang lên trong tai hai người: "Chào bạn, hoan nghênh bạn đi tới thế giới nhiệm vụ số 9235."
Diệp Hi vội vã kêu to: "Hệ thống, có phải là bạn bị lỗi gì không? Tôi và người bên cạnh tôi rõ ràng là đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng sáng hôm nay, đã trở lại thế giới hiện thực rồi cơ mà."
Hệ thống máy móc lại vô tình nói: "Tôi chưa từng xuất hiện bug, đây là nhiệm vụ phiên ngoại chỉ có thể mở ra sau khi đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến. Ngày hôm nay sau khi hai bạn rời khỏi thế giới nhiệm vụ, tôi đã đo lường được các chương phiên ngoại của nguyên tác chưa được ghi vào hệ thống trước đó. Vì để đảm bảo nhiệm vụ được hoàn thành một cách hoàn chỉnh, cho nên lại đưa bạn và đồng đội của bạn đi vào thế giới này một lần nữa. Nhiệm vụ phiên ngoại tổng cộng có mười cái, sau khi hoàn thành mỗi cái, hệ thống sẽ tự động truyền tống hai bạn đến nơi thực hiện nhiệm vụ tiếp theo. Sau khi hoàn thành toàn bộ mười nhiệm vụ là có thể thoát ly. Vì thoát ly thế giới, xin hãy nỗ lực hoàn thành những nhiệm vụ phiên ngoại này. Xin hỏi bạn còn vấn đề gì nữa không, nếu có hãy lựa chọn bằng giọng nói..."
Diệp Hi sợ ngây người: "...Đệt."
Đúng vậy, sau khi ngọt ngọt ngào ngào HE xong xuôi, rất nhiều tác giả sẽ thêm vào một ít phiên ngoại, có thể là chuyện thường ngày của các nhân vật chính, hoặc là tăng thêm phần diễn cho các vai phụ. Nhưng mà mười phiên ngoại của cái truyện này, nếu như Diệp Hi nhớ không lầm thì...
Toàn bộ! Đều Là! Thịt!
Toàn bộ đều là! Mười phiên ngoại thực ra cũng chỉ là mười nơi để "ba ba ba" mà thôi...
"Có vấn đề!" Diệp Hi giơ tay kháng nghị: "Toàn bộ phiên ngoại đều là "thịt" đó bạn có biết không! Hệ thống này quá sắc tình, tôi muốn khiếu nại."
Vừa nghe thấy mấy chữ "toàn bộ phiên ngoại đều là thịt", đôi mắt Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên trở nên sáng lấp lánh, lấp lánh!
Hệ thống trầm mặc một chút, tự chủ trương đáp: "Khiếu nại không có hiệu lực, xin hỏi bạn còn vấn đề gì khác không?"
Thẩm Tu Lâm uy nghiêm như một vị hoàng đế: "Không có, lui ra đi."
Diệp Hi lập tức nhéo một cái trên đùi Thẩm tổng: "Có phải anh đang rất vui vẻ đúng không?"
Thẩm Tu Lâm cười đến thực nhộn nhạo, mạnh mẽ phủ nhận: "Không phải."
Nhưng mà bởi vì thật sự quá mức sung sướиɠ, cho nên cảnh này Thẩm tổng diễn fail lòi, ngay cả Diệp Hi cũng không lừa được.
Diệp Hi lập tức tức giận đến sôi người!
"Hệ thống bạn ra đây!" Diệp Hi đập giường hét lớn: "Lần này sau khi làm xong nhiệm vụ phiên ngoại, bạn có thể bảo đảm sẽ không bao giờ kéo chúng tôi vào đây nữa không?"
Hệ thống thành thực đáp: "Có thể bảo đảm sẽ không kéo hai bạn vào thế giới nhiệm vụ số 9235 khi chưa được sự cho phép của các bạn. Thế nhưng nếu sau khi hai bạn trở về thế giới hiện thực lại kích phát oán niệm cường đại khác, thì không thể bài trừ khả năng lại bị đưa vào thế giới nhiệm vụ mới."
Diệp Hi nghe vậy lập tức quyết tâm sau khi đi ra ngoài nhất định phải làm một biên tập nhuyễn manh, dễ gần!
Nghe thấy câu trả lời của hệ thống, Thẩm Tu Lâm thuận lợi bắt lấy trọng điểm, hắn hỏi lại: "Bạn nói "bảo đảm sẽ không kéo vào khi chưa được sự cho phép" là có ý gì, chẳng lẽ còn tồn tại khả năng có sự cho phép của chúng tôi?"
Hệ thống: "Đúng vậy, sau khi hai bạn hoàn thành mười nhiệm vụ phiên ngoại xong, làm phúc lợi, thế giới nhiệm vụ sẽ mở rộng cửa chào đón hai bạn bất cứ lúc nào. Các bạn có thể thiết lập khẩu lệnh tiến vào thế giới, sau khi thông qua khẩu lệnh cũng có thể tự do thoát ra, sẽ không chịu bất kỳ sự hạn chế nào."
Diệp Hi căm giận trợn tròn mắt: "..."
Hứ, ai mà thèm cái loại phúc lợi rác rưởi này cơ chứ, chỉ cần không quay lại làm phiền là bọn tui đã cảm tạ trời đất lắm rồi!
Thế nhưng Thẩm tổng thì lại rơi vào trầm tư.
Thế giới nhiệm vụ này tuy rằng tồn tại rất nhiều thiết lập không hợp lý, thế nhưng bọn họ lại được hào quang nhân vật chính chiếu rọi trên đỉnh đầu, cho nên nếu không cân nhắc tới hai giả thiết bất lợi với nhân vật của Diệp Hi là quy định ăn uống và khóc mà nói, bọn họ ở nơi này rất là thoải mái tự tại, hơn nữa còn có thể cảm nhận được rất nhiều sự vật tuyệt đối không thể nào cảm nhận được trong thế giới hiện thực. Nếu như có thể tự do tiến vào rời đi mà không bị cưỡng chế nhiệm vụ, ở trong thế giới giả lập này thực ra cũng có thể tìm được rất nhiều lạc thú.
"Chúng ta nhìn xem nhiệm vụ đi, sớm làm xong sớm đi ra ngoài." Diệp Hi nói, mở giao diện hệ thống ra kiểm tra nhiệm vụ.
Nhiệm vụ phiên ngoại 1: Sau khi bị đào hôn đầy đủ 99 lần, Hoàng Phủ X rốt cuộc thành công cưới được Mộ Dung X. Đêm tân hôn, hai người tâm ý tương thông buông thả mà quấn lấy nhau, tận tình hưởng thụ cực lạc như chốn thiên đường. Mặc dù là lần đầu tiên, thế nhưng bởi vì Mộ Dung X có thiên phú dị bẩm, sau khi một chút không thoải mái ban đầu qua đi, cậu rất nhanh liền được thể nghiệm lạc thú chuyện này mang tới, tiểu yêu tinh mới nếm thử trái cấm, không kìm được lòng quấn lấy Hoàng Phủ X không tha... Bị Hoàng Phủ X từ góc Tây Bắc giường tân hôn một đường "ba" đến góc Đông Nam, hức hức hức mà gọi ông xã, đồng thời sau khi bị điện giật lần thứ nhất tỏ vẻ không đủ, còn muốn. (0/1) TIPS: Cường độ dòng điện sẽ không gây nên tổn thương, xin hãy yên tâm. Yên tâm cái đ gì, mau thả tui ra ngoài thì tui mới có thể yên tâm được có hiểu không hảaaa!? Diệp Hi suýt chút nữa gào lên thành tiếng!
"Em xem xong chưa, mình bắt đầu nhé?" Thẩm Tu Lâm đóng giao diện nhiệm vụ lại, quay mặt sang mặt không đổi sắc đối diện với Diệp Hi, lông mày và khóe môi thẳng tắp, hết sức bình tĩnh, hoàn toàn là một bộ dạng vì hoàn thành việc công.
Nhưng mà ba giây sau, Thẩm tổng liền không kiềm chế được mà lộ ra một nụ cười dâʍ đãиɠ.
Diệp Hi lãnh khốc trừng hắn: "Cười cái rắm, hạ lưu."
Thẩm Tu Lâm chỉ cười không nói gì.
Diệp Hi tức giận: "Nếu như em đau phát khóc thì phải làm sao giờ?"
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Hiện tại đã biết ưu điểm của thằng nhỏ ngắn 18 cm chưa?"
"Em sai rồiii!" Diệp Hi hận không thể quỳ xuống tại chỗ cho hắn.
Vui đùa thế là đủ rồi, Thẩm Tu Lâm sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "Trong quá trình này em hẳn là sẽ không gặp phải thống khổ nghiêm trọng, trong nhiệm vụ có nói em là thiên phú dị bẩm, ban đầu chỉ là phải chịu đựng một chút không thoải mái. Em biết nhiệm vụ luôn miêu tả rất chính xác rồi đó, cho nên em hẳn là một..."
Diệp Hi mặt già đỏ ửng: "..."
Hắc động thụ trong truyền thuyết à!?
"Bảo bối, chúng ta tính tính." Thấy Diệp Hi giống như get được ý mình rồi, Thẩm Tu Lâm thay đổi đề tài, lý trí mà phân tích. Khi nói chuyện quanh thân hắn được khí tràng cao lãnh tinh anh bao quanh, vừa nghiêm túc lại đứng đắn, quả thực giống như lúc phân tích bảng báo cáo số liệu cho mọi người ở công ty!
"Đầu tiên, cái giường này hẳn là thuộc về anh, theo quy định bình thường là 300m*300m = 90 ngàn mét vuông. Suy ra chiều dài đường chéo là căn bậc hai của 300 mét bình phương + 300 mét bình phương, ước chừng là hơn 400 mét. Giả sử mỗi lần chúng ta va chạm có thể di chuyển 1cm..."
Diệp Hi càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm, túm chặt cổ áo ngủ của Thẩm Tu Lâm điên cuồng lắc qua lắc lại: "Có phải là anh đang vô cùng sảng khoái không hả, Thẩm Tu Lâm!"
Thế mà bên ngoài còn ra vẻ đạo mạo!
Cho dù bị cuốn vào cơn bão lắc lư như thế, Thẩm tổng vẫn cứ ngoan cường mà tiếp tục phân tích: "1 cm là 0. 01 mét, nói cách khác chúng ta cần phải tiến hành 40000 lần va chạm, nhưng nếu như áp dụng một số tư thế đặc thù nào đó, ví dụ như... Khụ, tốc độ di chuyển có khi sẽ nhanh hơn, nhưng mà cái đó khá là thử thách thể lực của chúng ta."
Phân tích xong xuôi, bọn họ bắt đầu làm nhiệm vụ.
Quần áo từng chiếc từng chiếc được lột ra, da thịt trần trụi chặt chẽ dán vào nhau, cọ xát lẫn nhau, rất nhanh liền có phản ứng, đồng thời bắt đầu tiến hành thêm một số động tác. Diệp Hi quả đúng là có thiên phú dị bẩm như trong thiết lập miêu tả, lúc bộ vị nào đó vốn không phải là nơi dùng để làm chuyện này bị xâm phạm, ngoại trừ hơi đau ê ẩm và căng trướng ra thì cũng không có bất kỳ khó chịu và đau đớn nào khác, hơn nữa rất nhanh liền cảm nhận được chỗ vui sướиɠ của chuyện này. Thân thể của cậu trung thực mà tả thật y như trong tiểu thuyết, làn da trắng nõn ửng lên một tầng hồng nhạt dụ người, thoạt nhìn vừa ngọt ngào lại ngon miệng, kɧoáı ©ảʍ cường liệt đến không thể tin nổi như thủy triều mãnh liệt mà đánh sâu vào mỗi một giác quan, tế bào của cậu. Cái cảm giác mềm yếu đến xương cốt tê ngứa thoải mái này chính là thứ mà trước giờ mỗi lần "tɧẩʍ ɖυ" Diệp Hi đều chưa từng được cảm nhận. Từng hơi thở, từng va chạm dù nhỏ nhất của Thẩm Tu Lâm đều giống như là xuân dược liều cao đánh sâu vào cơ thể cậu, khiến cho Diệp Hi không có cách nào tự kiềm chế...
Hóa ra làm tiểu thụ trong tiểu thuyết đam mỹ là chuyện thoải mái như thế này! Diệp Hi gắt gao nắm chặt ga trải giường, cắn mu bàn tay cố kìm nén để không bị cảm giác thoải mái kí©h thí©ɧ đến phát khóc.
Khi hiệp thứ nhất kết thúc, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện cùng với dòng điện thật đồng thời càn quét toàn thân cậu, Diệp Hi tham ăn mà nheo mắt lại, cảm giác xương cốt trên người đều như bị ngâm đến mềm nhũn, ngay sau đó, một chiếc cầu vồng mini liền phun lên trên cơ bụng của Thẩm Tu Lâm...
Sau giông tố xuất hiện cầu vồng! Chuẩn không cần chỉnh!
"Em muốn nhìn một chút..." Tiểu Diệp Hi bị làm cho tay chân mềm nhũn giãy dụa bò lên, thoáng nheo mắt lại, cố hết sức nhìn về nơi xa xa phía cuối đường chéo: "Sao em cứ cảm giác phương hướng hình như hơi lệch mất rồi, chúng ta thuận kim đồng hồ chuyển cái góc độ rồi lại tiếp tục!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tổng: Phiên ngoại viết rất không tồi.