Rút kinh nghiệm từ lần trước, Diệp Hi không còn dám coi nam phụ là người giả lập nữa, vì vậy cậu liền mặt tràn đầy hạnh phúc đồng ý với Độc Cô, rút về cánh tay bị nắm đến lạnh cóng, dưới sấm vang chớp giật và cuồng phong bạo ngược quay người đi về phía Thẩm Tu Lâm.
Độc Cô bó tay chịu trói nhìn Diệp Hi sung sướиɠ bước đi, cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai sai nhưng lại không nói ra được!
"Anh hài lòng chưa?" Khi đến trước mặt Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi giả vờ phẫn hận nói.
Thẩm Tu Lâm ghen tuông cuồn cuộn trừng mắt liếc cậu, lại dùng ánh mắt hung hăng đảo qua đầu ngón tay Diệp Hi bị Độc Cô hôn qua, giống như muốn dùng ánh mắt tiêu độc cho Diệp Hi. Ngay sau đó, hắn cười lạnh một tiếng, nắm chặt cổ tay cậu, lôi Diệp Hi lên trực thăng, dựa người ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, nhả ra vài chữ từ kẽ răng: "Cởϊ qυầи."
Diệp Hi bò dậy từ trên ghế sô pha: "..."
Thẩm tổng trực tiếp bắt đầu làm nhiệm vụ luôn rồi!
Con người ngạo kiều như Mộ Dung tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn để Hoàng Phủ đánh mông, Diệp Hi nghiền ngẫm thiết lập nhân vật, mạnh mẽ quay đầu lại, vẻ mặt chính khí nhìn chằm chằm Thẩm Tu Lâm: "Tôi! Không! Cởi!"
"Ha, đây là em ép tôi." Cửa cabin "rầm" một tiếng đóng lại, Thẩm Tu Lâm nhanh chân đi về phía Diệp Hi, dễ dàng ôm cậu lên như đang bế một chú mèo nhỏ, bản thân thì ngồi xuống ghế sô pha, không để ý tới sự giãy dụa của Diệp Hi đặt sấp người cậu trên đùi mình, âm thanh vừa trầm thấp, vừa từ tính: "Vật nhỏ không nghe lời, tôi phải phạt em."
"Đợi đã..." Diệp Hi tâm lý bỗng nhiên không khỏi luống cuống, giãy dụa muốn trèo xuống khỏi người Thẩm Tu Lâm, lưng lại bị bàn tay hắn vững vàng đè lại, còn chưa kịp nói xong đã cảm thấy mát lạnh phía sau, hóa ra một tầng quần che chắn cuối cùng cũng bị Thẩm tổng cởi rồi.
Ở tình huống bị cởϊ qυầи đánh đòn như mấy tên nhóc nghịch ngợm, cảm giác xấu hổ còn nghiêm trọng hơn những gì Diệp Hi nghĩ lúc trước nhiều. Huống hồ người muốn đánh đòn mình còn là lãnh đạo trực tiếp. Hơn nữa, chỗ chết người nhất là sau khi bị lột sạch, bộ vị nào đó không thể miêu tả của Diệp Hi liền không chút trở ngại dán trên quần âu lễ phục cưới của Thẩm Tu Lâm. Chiếc quần này được may vô cùng tinh xảo, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi, mang theo hơi thấm lạnh, cách tầng vải siêu mỏng có thể cảm nhận được rõ ràng đường nét cơ đùi của Thẩm Tu Lâm...
Vốn chỉ cho rằng đánh đòn mà thôi, căn bản không có gì đáng bận tâm, bây giờ khuôn mặt trắng nõn của Diệp Hi lại đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến đỏ, vô cùng tự vả!
"Thẩm tổng, Thẩm tổng, chờ một chút!"
Diệp Hi vô cùng xuẩn manh dùng hai tay che mông của mình, đỏ bừng mặt quay đầu lại nhìn khuôn mặt đẹp trai bên trong mơ hồ lộ ra một tia si hán ý vị của Thẩm Tu Lâm, giả vờ thoải mái nói: "Mặc quần đánh có được không, như thế này có hơi xấu hổ, ha ha, ha ha ha."
"Không được." Giọng Thẩm Tu Lâm hơi khàn khàn, thần sắc lạnh lùng mà chính trực: "Hệ thống nói không được."
"Đúng rồi, Thẩm tổng sao ngài sớm không đến, muộn không đến, lại cố tình đến vào lúc này?" Diệp Hi nỗ lực đổi chủ đề kéo dài thời gian, không biết vì sao nhưng cậu có trực giác một khi bị Thẩm Tu Lâm đánh, sự tình sẽ trở nên phi thường không ổn!
Thẩm tổng ngày hôm nay hình như không đúng lắm!
Không phải, nói chính xác là bản thân mình không đúng lắm!
Diệp Hi cố gắng khuấy động đầu óc đang nhão thành hồ dán của mình, muốn nghĩ cách câu giờ.
Thẩm Tu Lâm liếʍ môi, nhìn chằm chằm mông Diệp Hi, đơn giản rõ ràng giải thích ngắn gọn: "Tình cảnh rất loạn, tôi vừa mới thoát thân được liền chạy tới."
"Thế nhưng..." Diệp Hi xoay người, đau khổ nói: "Sao ngài không cho tôi chút thời gian công lược nam phụ, lần này được 40 ngàn EXP, lần sau nói không chừng còn được nhiều hơn. Nếu không thì chúng ta quy ước như này đi, sau khi ngài nghe thấy thông báo công lược nam phụ thành công hẵng tới bắt tôi có được không?"
Thẩm Tu Lâm ngữ khí lạnh lẽo âm trầm, ngay lập tức từ chối: "Không được."
Diệp Hi một câu "tại sao" còn chưa kịp hỏi, bàn tay Thẩm Tu Lâm đã rơi xuống, không nặng không nhẹ đánh một cái trên mông Diệp Hi làm vang lên một tiếng "bốp" giòn giã.
Nếu đã bắt đầu, Diệp Hi liền không xoắn xuýt nữa, bởi vì lỡ như nhiệm vụ thất bại phải thực hiện lại một lần nữa thì thảm lắm!
Cậu nhanh chóng làm theo yêu cầu, mở mồm mắng: "Đồ khốn kiếp này!"
Thẩm Tu Lâm trầm thấp hừ cười một tiếng, lại bốp xuống một cái nữa cái nữa.
Mông thịt mượt mà bóng loáng non mịn, giống như trứng gà luộc vừa bóc vỏ, cảm xúc phi thường sảng khoái!
Thẩm Tu Lâm hầu kết di động lên xuống, ánh mắt sáng thiêu người, trong một giây liền từ cấm dục hệ biến thành si hán hệ.
Mặt Diệp Hi đỏ như tụ máu, suy nghĩ một chút, cảm thấy với tính cách giả thiết của Mộ Dung tiểu thiếu gia mà đi chửi "ĐMM" các kiểu con đà điểu thì hiển nhiên không thích hợp cho lắm, làm không tốt sẽ thất bại, vì vậy liền kiên trì nhịn xuống nổi da gà, cắn răng hờn dỗi nói: "Người xấu!"
Thẩm Tu Lâm ý cười dịu dàng mà liền vỗ một phát: "Mắng nữa đi."
Diệp Hi tiếp tục chít chít chít: "Đại bại hoại!"
Thẩm Tu Lâm cúi người, dùng thanh âm hơi khàn khàn ghé sát tai Diệp Hi, cố tình hạ giọng nói: "Tôi chính là đại bại hoại."
Khí tức ấm áp phất qua tai, Diệp Hi không kiềm chế được, giật mình.
Thẩm Tu Lâm lại tiếp tục công việc đánh đòn đầy cao cả, âm thanh hắn đánh tuy lớn nhưng lại không đau, so với trừng phạt thì càng giống ve vãn nhiều hơn.
Thanh âm "bốp bốp bốp" vang dội trong cabin, hòa cùng giọng nói trầm thấp của Thẩm Tu Lâm làm cho bầu không khí dần dần trở nên vô cùng ám muội.
"Còn trốn hay không?" - Thẩm Tu Lâm hỏi.
Diệp Hi: "Trốn!"
Bốp!
Thẩm Tu Lâm đánh một cái nữa, kéo dài âm điệu: "Hửm?"
Diệp Hi khóc chít chít: "Biếи ŧɦái!"
Thẩm Tu Lâm: "Lúc ở cùng tên sát thủ kia, em đã làm gì?"
Diệp Hi: "Không nói cho anh!"
Bốp!
Thẩm Tu Lâm lại tét một cái: "Không ngoan."
Diệp Hi: "Đại biếи ŧɦái!"
Bốp!
Đột nhiên, Thẩm Tu Lâm đổi chủ đề hỏi Diệp Hi: "Sau này còn yêu bám giường không?"
Diệp Hi nghẹn một chút, cho rằng Thẩm Tu Lâm hỏi sai rồi, liền cưỡng ép bẻ lái cuộc đối thoại trở về bình thường: "... Hoàng Phủ thiếu gia là đại bại hoại!"
Bốp!
Thẩm Tu Lâm tét xong cái này, yên lặng hai giây, bỗng nhiên giọng điệu dịu dàng hỏi một câu: "Còn đến muộn không?"
Bị hắn hỏi như thế, vai diễn của hai người trong nháy mắt giống như biến từ Hoàng Phủ X và Mộ Dung X trở về tổng tài cùng nhân viên; nguyên nhân đánh đòn cũng từ Mộ Dung X đào hôn biến thành Diệp Hi đi muộn. Mặt Diệp Hi nhất thời đỏ ửng, cổ họng bị nghẹn đến không nói được gì: "..."
Thẩm tổng ngài đang hỏi đi đâu vậyyy! Làm gì có tổng tài công ty nào sẽ đích thân ra tay đánh đòn nhân viên đi muộn hả? Cốt truyện đã bị đẩy đi xa tít tắp mù khơi, không thể quay đầu là bờ rồi có được không!?
Bốp!
"Nói mau." Thẩm Tu Lâm vỗ vỗ mông Diệp Hi: "Sau này còn đi muộn không?"
Diệp Hi trong đầu nổ tung, lắp ba lắp bắp nhắc nhở: "Ngài hỏi...hỏi cái khác?"
Bốp!
Thẩm Tu Lâm làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của Diệp Hi, tiếp tục hỏi: "Nhà trọ cách công ty gần như vậy, cậu còn đến muộn, làm tôi thất vọng quá."
Diệp Hi giãy giụa, hỏng mất kêu to: "Bây giờ không phải lúc để thảo luận chuyện đi muộn của tôi đâu, nhiệm vụ! Nhiệm vụ!"
"Đồng hồ báo thức đặt lúc mấy giờ?" Thẩm Tu Lâm tiếp tục làm lơ, đồng thời liền đánh một cái.
"Bảy... Bảy giờ." Diệp Hi mặt đỏ tới mang tai, giãy dụa mấy cái đều bị Thẩm Tu Lâm mạnh mẽ áp đảo ấn trở về. Đau khổ nhất chính là trong khi giãy giụa, vật gì kia của cậu ma sát trên đùi Thẩm Tu Lâm rốt cuộc không phụ lòng mong đợi của mọi người mà phất cờ dậy hóng chuyện!
Bốp!
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc đặt câu hỏi: "Tại sao không đặt vào lúc sáu rưỡi?"
Vừa nhắc tới chuyện đau xót này Diệp Hi suýt chút khóc lên, u oán nói: "Sáu giờ rưỡi tôi dậy không nổi!"
Bốp!
Thẩm Tu Lâm tiếp tục hỏi: "Nếu không dậy nổi, tại sao buổi tối không ngủ sớm một chút?"
Không xong, tiểu Diệp Hi trên đùi Thẩm Tu Lâm đã không thể đi xuống, Diệp Hi lúc này thật sự đang khóc chít chít: "Bởi vì điện thoại di động chơi rất vui! Thẩm tổng ngài đừng náo loạn nữa, chúng ta tập trung làm nhiệm vụ được không?"
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng từ chối: "Không được."
Diệp Hi xanh mặt nói không nên lời: "..."
Đại sự không ổn! Thẩm tổng của chúng ta điên rồi!
Bốp!
Thẩm Tu Lâm giọng điệu lạnh như băng chất vấn: "Nếu thích chơi điện thoại như vậy, sao buổi tối cũng không nhắn WeChat cho tôi?"
Diệp Hi bị bắt nạt đến dây thần kinh não ngắn đi, gần như là gào rít hỏi ngược lại Thẩm Tu Lâm nói: "Làm gì có ai bởi vì rảnh rỗi không có gì làm lại đi nhắn WeChat tán gẫu với sếp đâu chứ!?"
Bốp!
Thẩm Tu Lâm u oán nói: "... Ngày lễ ngày tết cậu cũng không nhắn."
Diệp Hi bi phẫn gào thét: "Tôi mắc chứng sợ lãnh đạo mà! Hơn nữa lúc thường ngài đáng sợ như vậy, còn luôn bắt tôi vào văn phòng! Ai muốn nói chuyện nhiều với ngài chứ!"
Nhưng mà, vào giờ phút này chứng sợ hãi của Diệp Hi đối với Thẩm Tu Lâm dường như đã biến mất tăm mất tích, không chỉ dám la to với Thẩm tổng, hiện tại nếu Thẩm Tu Lâm buông tay, Diệp Hi cảm thấy chính mình còn dám đánh hắn một cái!
Bốp!
Thẩm Tu Lâm mặt không vui phản bác: "Tôi không dọa cậu."
Cảm giác đau đớn phía sau truyền tới cùng cảm giác khi phía trước cọ xát đùi Thẩm Tu Lâm hòa quyện với nhau tạo thành một loại hài hòa kì diệu. Nhận ra phản ứng bất thường của cơ thể, Diệp Hi giãy dụa càng mạnh mẽ hơn, nhưng mà càng giãy giụa thì càng tiếp xúc kịch liệt. Tay chân cậu mền nhũn vô lực, mặt cũng đỏ bừng, cố tình lúc này Thẩm Tu Lâm lại xoa xoa phần mông bị đánh giúp Diệp Hi, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tôi đánh cậu đau sao?"
Diệp Hi bị hắn sờ run run người, cơ bắp toàn thân đột nhiên căng thẳng, phát ra một tiếng rêи ɾỉ mềm mại: "A..."
Sau đó, Diệp Hi liền tại trên quần sếp lớn, khốc liệt mà, bi thôi mà... BẮN RA...
Thời gian dường như ngừng lại, bên trong cabin yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ tiếng hai người hít thở dồn dập.
Qua một hồi lâu, Thẩm Tu Lâm chậm rãi buông tay đặt sau lưng Diệp Hi, Diệp Hi sửng sốt một hồi, vội vàng đứng lên sửa sang y phục, dùng ánh mắt như gặp phải quỷ nhìn chất lỏng bảy màu dính trên quần Thẩm Tu Lâm...
"Ngồi xuống." Thẩm Tu Lâm nhưng thật giống như cái gì cũng chưa xảy ra, bình tĩnh vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh mình.
"..." Diệp Hi quơ quơ, suýt chút nữa bị kí©h thí©ɧ ngất xỉu tại chỗ.
Đến tột cùng là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì a a a!