Vì vị trí Huyền Cổ Sơn đó quá xa nên Ngu Sở tính ở Thanh Thành sắp xếp hai ngày, sau khi chuẩn bị các nhu yếu phẩm cần thiết xong thì tiếp tục lên đường. Để tiền đồng bạc vụn cần dùng vào túi tiền, Ngu Sở ra khỏi khách điếm.
Mặt trời dần lặn về tây, phố xá trở nên vô cùng náo nhiệt làm cho nàng cảm thấy không khác gì chợ đêm ở hiện đại, dòng người nhộn nhịp và nhốn nháo.
Ngu Sở đi dạo xung quanh, trong khi nàng nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên có một hài tử không biết từ đâu tới xuất hiện va vào nàng, người này hoảng loạn nhỏ giọng nói xin lỗi xong liền chen qua mọi người nhanh chóng rời đi.
“Cô nương, cô nương mau thử xem trên người có thiếu đồ gì không.” Bên cạnh có người qua đường thiện ý nhắc nhở, “Những tên khất cái trộm đồ của người khác thường thích nhất là hướng người mà va vào đấy.”
Ngu Sở quay lại, mấy bá tánh bình dân thấy được bộ dáng của nàng lập tức giật mình.
“Cảm ơn mọi người, ta không có việc gì.” Ngu Sở nhẹ giọng nói, người qua đường liền cung kính chắp tay thi lễ rồi mới rời đi.
Ở thế giới này, người bình thường dường như đều thật sự tôn kính đối với người tu tiên cho nên mới đối với Ngu Sở khách khí như vậy. Nhưng hiện tại Ngu Sở đã thay đổi quần áo cùng kiểu tóc, trang điểm không khác như người bình thường. Thế mà dọc theo đường đi, chủ quán hay tiểu nhị ở cửa hàng vẫn đối với nàng tôn kính, không biết tại sao họ lại thấy được.
Ngu Sở biết y mới chạm phải trộm túi tiền của nàng, động tác của người này quá cứng đờ, hẳn là không phải tay già đời. Lại thấy người này quần áo tả tơi, chắc là cùng đường rồi, bản thân Ngu Sở cũng không thiếu tiền, thôi thì cũng tùy y đi.
Trên đường nàng lúc đi lúc dừng, mua không ít đồ vật cần thiết, vừa mới đi qua góc đường liền nghe được phía trước xảy ra vụ cãi cọ ầm ĩ, không ít người tụ tập xung quanh một quán nhỏ.
Ngu Sở đến gần thì thấy người bán hàng rong bán bánh bao đang tranh chấp với một hài tử. Nàng chăm chú nhìn lên – thân hình nhỏ gầy của hài tử này nhìn rất quen, đúng là người vừa mới trộm túi tiền của nàng.
Nàng không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của y, chỉ nhìn thấy nắm tay của nam hài đó siết chặt.
“Rõ ràng ta đưa tiền cho bà rồi mà tại sao bà lại không bán bánh bao cho ta?”
“Ái dà, đây là thứ mi có thể mua đấy à?” Người bán hàng rong là một người đàn bà tuổi trung niên, bà ta cười lạnh nói, “Mấy hôm trước trộm bánh bao của ta chính là mi đúng không? Đồ ăn mày nhà mi còn có mặt mũi xuất hiện lần nữa à?”
“Ta, ta không có! Bà ngậm máu phun người!”
Nam hài còn đang muốn giải thích, người bán hàng rong thừa lúc hài tử đó không để ý liền nhanh chóng duỗi tay đoạt lấy túi tiền đang nắm chặt trong tay y. Nam hài theo bản năng đưa tay muốn lấy lại thì bị chủ quán bán thịt heo bên cạnh tóm chặt.
“Trả lại cho ta!” Giọng nói đầy run rẩy của nam hài cất lên, “Ta không mua, bà trả lại cho ta nhanh lên!”
Người bán hàng rong vẫn đứng yên, bà ta cẩn thận xem xét sau đó cực kỳ đắc ý giơ túi tiền về phía xung quanh cho mọi người thấy.
“Mi chỉ là một tiểu tử thì lấy đâu ra túi tiền tinh xảo như vậy? Hoa văn kiểu này rõ ràng là cho nữ tử dùng!” Người bán hàng rong nói, “Nói! Túi tiền này mi trộm được ở đâu?”
Nam hài nghẹn đỏ mặt nhưng lại không chịu mở miệng. “Hay là đưa tiểu tử này đến nha môn đi!” Có người đang vây xem hô lên, “Không cho tiểu tử này một bài học là về sau nó còn dám trộm tiếp đấy!”
Lập tức những người qua đường đều sôi nổi hưởng ứng.
Nam hài sốt ruột lên, vì không thể thoát khỏi bàn tay của người đàn ông to lớn nên chỉ có thể cầu xin, “Người trộm bánh bao của bà không phải là ta! Cầu xin bà buông tha cho ta đi, gia gia ta sắp chết đói rồi, ta thật sự không có cách nào……”
Người xung quanh lạnh lùng nhìn y, thỉnh thoảng nam hài nghe được có người thì thầm nói nhỏ đại loại như là ‘kẻ lừa đảo’, ‘đồ nói dối’ liền bật khóc nức nở.
“Ta không nói dối, ta không có nói dối mà……”
Nam nhân đang túm lấy y dùng sức đẩy nhẹ bờ vai của y như muốn đem y đó đưa đến nha môn.
Trước mắt nam hài dần biến thành màu đen, y lâm vào tuyệt vọng.
Đúng lúc này, y nghe được thanh âm lạnh nhạt của một nữ tử vang lên.
“Túi tiền này là của ta!”
Mọi người lập tức quay đầu lại.
Nam hài quay lại với đôi mắt rưng rưng, nhìn thấy một nữ tử mặc bộ y phục màu trắng đứng trong đám người, nàng mặc y phục hay trang điểm đều thật bình thường, lại mang theo khí chất không nhiễm phàm trần.
Nàng có một khuôn mặt thập phần xinh đẹp, đôi mắt hẹp hơi dài, mang theo chút lạnh lẽo đạm bạc khiến y ngây ngẩn cả người.
Chính ở trong nháy mắt đó, trong mắt nam hài toàn bộ đường phố dường như đều nhòa đi, chỉ còn lại thân ảnh của nữ tử đó. Trên người nàng làm cho người khác cảm nhận rất rõ sự đạm bạc xa cách của người tu tiên, những người vây xem cùng người bán hàng rong đều ngẩn ra một chút, khí thế kiêu ngạo của chủ quán hàng rong lập tức bị dập tắt bèn nói lắp, “Tiên trưởng, túi tiền này là, là của ngài?”
“Nếu không nhầm thì mặt trên túi tiền chắc hẳn có thêu một chữ ‘Ngu’, là dòng họ của ta.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Nếu được thì xin trả cho ta.”
Chủ quán cúi xuống xem, quả thật bên dưới góc trái túi tiền có chữ ‘Ngu’, bà ta mới kịp phản ứng lại, vội vàng trả lại túi tiền. Ngu Sở quay đầu, nhìn đến đại hán bán thịt cao to vẫn còn đang bắt ăn xin liền mở miệng nói.
“Thả y đi, là ta đưa túi tiền cho y để y đi mua đồ.”
Chủ quán hàng rong ngẩn ra một chút, sau đó cười gượng nói, “Tiên trưởng, ngài nói đùa rồi, tiểu khất cái này sao có thể có quan hệ với ngài……”
Bà ta còn muốn nói gì đó, ánh mắt nhàn nhạt của Ngu Sở dừng lại trên người bà ta làm bà ta lập tức ngậm miệng.
Ngu Sở mở túi tiền ra, lấy ra một khối bạc vụn nhỏ đặt vào tay chủ quán, “Cái này xem như là bồi thường, làm phiền chủ quán gói lại mấy cái bánh bao.”
Lúc này, bà ta cũng không nói được cái gì, đành phải gói bánh bao đưa cho Ngu Sở, Ngu Sở nhìn về phía tiểu khất cái, y vẫn còn ngơ ngác mà đứng ở đó.
“Còn không theo ta đi?” Ngu Sở hỏi.
Lúc này nam hài mới kịp phản ứng, y giơ chân bước một cách máy móc đuổi theo bước chân của Ngu Sở.
Còn dư lại mấy người bán hàng rong không cam lòng mà nhìn lẫn nhau. Đại khái bọn họ đoán được tiểu khất cái này trộm túi tiền của Ngu Sở, vì Ngu Sở có lòng tốt nên mới cứu y. Nhưng chính Ngu Sở nói y không trộm thì người khác cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn y rời đi.
Hai người một trước một sau đi được một đoạn, lúc này nam hài mới bình tâm lại, nhận ra được chuyện gì mới xảy ra. Nam hài bước đến gần Ngu Sở, nắm chặt lấy quần áo của mình, chỉ cảm thấy mình không chỗ dung thân.
Một lát sau, y túng quẫn mà nhỏ giọng nói, “Tiên cô, cảm ơn ngài đã cứu ta, ta, ta xin lỗi ngài……”
Ngu Sở cúi đầu, nam hài đứng cạnh nàng mặc bộ quần áo cũ nát bẩn thỉu, chân xỏ đôi giày vải rách nát đi còn không vừa, lại dùng mảnh vải quấn quanh mu bàn chân, nhìn qua xác thật là một hài tử bị lưu lạc thành tiểu khất cái nghèo khổ.
Ngu Sở đã nhiều lần làm nhiệm vụ như này, ở vô số lần luân hồi đã sớm luyện được một đôi ‘tuệ nhãn’, có thể làm cho nàng phân biệt được đối phương nói chuyện có bao nhiêu phần thật giả.
Vừa rồi nàng ra tay cứu giúp là bởi vì phát hiện nam hài này không nói dối, khả năng y có vị gia gia sắp chết đói là sự thật. Mà hiện giờ y lại có vẻ mặt quẫn bách đầy tự trách….. Phẩm cách như vậy không giống với một hài tử lưu lạc chưa được dạy dỗ quá.
Nhìn bộ dáng khổ sở của nam hài, Ngu Sở chậm rãi nói, “Ngươi tên là gì?”
Nam hài như bị sợ hãi ngẩng đầu, rồi lại lập tức cúi xuống, “……Ta gọi là Lục Tiểu Thất.” Y nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ Ngu Sở chờ nam hài này nói ra khổ sở của bản thân, nhưng sau khi nói lời xin lỗi, y vẫn luôn im lặng không nói gì cả.
Không có biện pháp nào, Ngu Sở đành lên tiếng hỏi, “Gia gia của ngươi bị bệnh gì?”
“Ta cũng không biết.” Lục Tiểu Thất nói nhỏ, “Gia gia lớn tuổi rồi, hai chân đều bị liệt chỉ có thể nằm. Tuổi ta còn nhỏ nên không có ai chịu thuê làm công vì thế không có tiền. Đã ba ngày gia gia không có gì để ăn, tôi sợ, tôi sợ gia gia đói chết mới đi ăn trộm……”
Y mấp máy môi, một lát sau mới nhỏ giọng nói, “Xin lỗi.”
Ngu Sở than nhẹ, “Nhân sinh trên đời nhẹ như bụi bặm, tồn tại vốn dĩ không dễ dàng, ngươi không cần xin lỗi, ở đây chờ ta.”
Lục Tiểu Thất dừng lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết từ khi nào bọn họ đã đứng trước cửa của một tửu lâu còn Ngu Sở đã cất bước đi vào.
“Tên khất cái từ đâu đến, lăn xa một chút.”
Nam hài ngơ ngác mà đứng ở cửa mà nhìn theo thân ảnh của nữ tử cho đến khi có tiếng quát lớn ở cạnh mình truyền đến, y mới bừng tỉnh phát hiện bản thân đang chắn lối, liền theo thói quen mà rúc vào góc tường.
Không cần đợi lâu, Ngu Sở đi ra liền thấy thân hình nhỏ bé gầy yếu của nam hài đang ngồi xổm bên ngoài, nhìn mà đáng thương vô cùng. Giống như một chú chó nhỏ đang dựng lỗ tai, nàng vừa ra là Lục Tiểu Thất liền chú ý tới.
Nam hài ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt đen ướŧ áŧ trong nháy mắt hiện lên tia sáng đầy mong đợi rồi lại nhanh chóng ảm đạm, không biết lúc đó nam hài này nghĩ đến chuyện gì.
Ngu Sở đi tới, nam hài cúi đầu mà đứng dậy, nàng đưa một hộp đồ ăn cho y.
“Bên trong hộp đồ ăn có cháo, rau xanh, thịt.” Nàng nói, “Gia gia của ngươi lớn tuổi rồi, chưa chắc ăn được bánh bao, hộp đồ ăn này ngươi cứ cầm đi, nhìn xem lão nhân gia có thể ăn được hay không.”
Lục Tiểu Thất không nhận lấy hộp đồ ăn, y cúi đầu không nói một lời. Ngu Sở lại nói, “Mấy ngày nay ngươi cũng chưa có gì để ăn đúng không, bánh bao thịt đó để lại mà ăn, không cần tiết kiệm. Hai ngày tới ta đều ở khách điếm Duyệt Lai, ngày mai ngươi có thể đến tìm ta.”
Nghe xong lời này, nam hài vốn đang nén nhịn thì bả vai đột nhiên run rẩy, y bỗng nhiên quỳ xuống.
“Tiên cô, ngài có tâm địa thiện lương khoan dung, tiểu nhân không biết giấu mặt vào đâu nữa.” Nam hài cúi gập nửa người trên nức nở, “Cảm ơn ngài cứu giúp, tiểu nhân không có gì báo đáp……”
Ngu Sở thở dài, nàng khom lưng vươn tay hướng về nam hài, “Được rồi, nhanh đưa đồ ăn cho gia gia của ngươi ăn đi.” Nàng nhẹ giọng nói.
Lục Tiểu Thất nhìn vào ngón tay thon dài màu xanh nhạt, theo bản năng mà nâng tay lên thì ý thức được bàn tay mình bị bẩn liền cúi đầu tự mình đứng lên.
Nam hài ôm lấy hộp đồ ăn rồi liên tục khom lưng, lúc này mới xoay người chạy đi. Ngu Sở nhìn bóng dáng nhỏ gầy đó, nội tâm cũng có chút cảm thán.
Hài tử này vừa thấy là biết trời sinh có tính cương trực, ánh mắt sạch sẽ. Nếu sinh ở gia đình giàu có thì có lẽ tình hình sẽ khác.
Nàng tự nhận bản thân không phải là người thiện lương gì, khi làm nhiệm vụ cũng từng đối với người khác khoanh tay đứng nhìn. Nhưng với hài tử lại không giống vậy, đặc biệt là những hài tử như thế, tuổi còn nhỏ mà lại bị vận mệnh cuốn theo, làm nàng nhớ tới chính mình.
Ngu Sở đứng ở bên cạnh tửu lâu, tiểu nhị đứng ở đại sảnh trong tiệm cũng thấy được chuyện này, hắn đi tới khuyên can nói, “Tiên trưởng, ngài không cần thiết đối tốt với tiểu tử đó như vậy. Đầu năm nay người nghèo khó tuyệt vọng trôi dạt khắp nơi thật sự là quá nhiều, giống như chó hoang đợt này đến đợt khác chết cũng không hết, không cứu hết được, ngài cũng lãng phí tiền bạc mà thôi.”
“Ai làm ta đυ.ng phải đâu.” Ngu Sở nhàn nhạt mà nói. Ngu Sở vốn dĩ cho rằng chuyện này liền dừng tại đây, không nghĩ tới đi qua một con phố, nàng liền nhìn đến sát góc tường thì thấy Lục Tiểu Thất quỳ gối ôm chặt hộp đồ ăn, bên cạnh có ba bốn tên khất cái mặc bộ quần áo tả tơi nhìn lớn hơn một chút đang tay đấm chân đá nam hài, trong đó có tên tiểu lâu la một bên ăn bánh bao một bên đá y.
Lập tức Ngu Sở thấy đau đầu, đã rất lâu nàng chưa lo chuyện bao đồng, không nghĩ làm người tốt khó như vậy.
Nam hài vùi đầu ôm chặt che chở hộp cơm bỗng nhiên cảm giác được tiếng chửi bậy không còn, cũng không có người đánh mình. Nam hài mơ màng ngẩng đầu thì thấy Ngu Sở đang khoanh tay trước ngực dựa vào cạnh tường, ánh mắt hai người chạm nhau, lông mi nàng hơi chớp.
“Lại, lại phiền toái ngài……” Tức khắc giọng nói của Lục Tiểu Thất biến thành tiếng khóc nức nở. Không biết từ khi nào, y không nghĩ bản thân ở trước mặt nàng lại vô dụng đến vậy, chính là cố tình bản thân lại vô dụng như này, ăn xin còn không biết đã không nói nổi, đồ ăn tới tay còn suýt chút nữa bị người khác cướp đi.
“Không sao.” Ngữ điệu của Ngu Sở đầy vẻ bất đắc dĩ, “Ta đưa ngươi trở về đi.”