Chương 173: Hoàn Chính Văn

Sau 50 năm từ khi đại chiến Ma thần, Võ Hoành Vĩ bị kẹt ở Đại Thừa viên mãn vài thập kỷ cuối cùng cũng đô kiếp phi thăng.

Đêm trước khi ông phi thăng, đệ tử thân truyền của Võ Hoành Vĩ là An Linh Nhi, đã đột phá Nguyên Anh kỳ, tiến vào giai đoạn đầu của Hóa Thần sơ kỳ.

Ngoại trừ đệ tử của Tinh Thần Cung, An Linh Nhi của Tu Thiên Phái là thiên tài duy nhất có tốc độ tu luyện có thể sánh với bọn họ.

Có một số chưởng môn của môn phái nhỏ tu vi cùng lắm cũng chỉ Hóa Thần kỳ, An Linh Nhi đã chính thức trở thành người tu tiên Hóa Thần kỳ, ở góc độ nào đó, cũng đại biểu nàng thật sự có thể xuất sư.

Dưới sự dạy dỗ của Võ Hoành Vĩ, gia nhập Tu Thiên phái đã năm mươi năm, không còn nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của An Linh Nhi như năm đó nữa.

Tuy nàng vẫn được những nam tu yêu thích, tính cách vẫn rất dịu dàng nhưng đã không còn thấy nhu nhược chút nào, cũng không dựa vào sự bảo hộ của nam nhân, mà thay vào đó là sự dịu dàng nhưng ổn trọng.

Các đệ nhập môn Tu Thiên Phái sau năm mươi năm này đều gọi An Linh Nhi là ‘An sư tỷ’, những chuyện lớn bé trong môn phái An Linh Nhi cũng không thiếu giải quyết.

Nàng đã là đệ tử trụ cột của Tu Thiên Phái.

Sau khi Võ Hoành Vĩ dạy dỗ thành công nữ chính của nguyên tác, cuối cùng công đức viên mãn mà rời khỏi Nhân giới.

Bằng hữu của Ngu Sở không nhiều, thậm chí có thể nói, Võ Hoành Vĩ được xem là bằng hữu duy nhất của nàng.

Nhưng đối với việc phi thăng của ông, thật ra Ngu Sở không có tình cảm mong nhớ gì --- Võ Hoành Vĩ phi thăng mới tốt, chờ về sau các đồ đệ của nàng cũng phi thăng còn có người lo liệu.

Năm đó, khi Ngu Sở mới thu nhận những đệ tử này, hài tử đều lo lắng nàng sẽ phi thăng rời đi, hiện giờ các đồ đệ đều đã trưởng thành, suy nghĩ cũng khác hơn so với quá khứ.

Bởi vì thời gian tu luyện cùng nhau nên các đệ tử Tinh Thần Cung nên tu vi có cao có thấp.

Cứ việc dựa theo bắt đầu từ Lục Ngôn Khanh mãi cho đến Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực, Lý Thanh Thành, Hà Sơ Lạc, tu vi của mỗi sư huynh đệ muội trước sau của chính mình không được coi là kém quá xa, nhưng nếu trực tiếp so Lục Ngôn Khanh với Hà Sơ Lạc thì tu vi chênh lệch nhau rất rõ ràng.

Cho nên các sư huynh đệ muội đều đã ước định, người tu luyện nhanh sẽ đợi người tu luyện chậm hơn, tranh thủ chờ mọi người đạt đến Đại Thừa hậu kỳ thì thời gian chuẩn bị phi thăng không khác biệt lắm.

Nói cách khác, nếu ai tu luyện đến Đại Thừa trước sẽ áp chế tu vi, từ từ đợi người khác. Giống như những gì Ngu Sở đã làm trong những năm qua.

Ngu Sở áp chế tu vi của mình, vẫn luôn duy trì ở Đại Thừa viên mãn kỳ chính là để bảo hộ những đồ đệ của mình ở mức lớn nhất, đồng thời còn có thể tiếp tục ở lại Nhân giới.

Trong những năm qua, quan hệ của Ngu Sở và An Linh Nhi cũng tốt hơn nhiều.

Sau khi An Linh Nhi hoàn toàn thoát khỏi khống chế của nguyên tác đã trở thành một cô nương nỗ lực và đáng yêu. Trước khi Võ Hoành Vĩ phi thăng, ông cũng từng dặn dò Ngu Sở, nếu có đại sự thì chăm sóc nàng ấy nhiều hơn.

Chẳng qua, từ sau khi Ngu Sở và Quân Lạc Trần giải quyết Đế Thiệu Quân hắc ám, trong hơn bốn mươi năm nay Nhân giới vẫn luôn duy trì hòa bình.

Có thể là do sự tồn tại của bọn họ nên tất cả các thế lực đều khiêm tốn và an ổn hơn rất nhiều.

Ngay cả nhóm người tu luyện cũng lo lắng sau khi phân chia thêm đất đai cho ma tu thì ma tu có nghỉ ngơi lấy lại sức rồi sau đó phản công hay không.

Kết quả là Tu Ma giới vẫn luôn duy trì trạng thái an tĩnh. Dù sao thì 50 năm trước, bên tổn thất nghiêm trọng nhất là Ma Vực, gần như hơn một nửa số người đã chết.

Mấy năm nay, ma tu luôn trải qua những ngày tháng an ổn, hưởng thụ cuộc sống.

Có lẽ những ngày tháng yên bình này sẽ tiếp tục xảy ra chẳng sợ Ngu Sở và Quân Lạc Trần có phi thăng đi chăng nữa. Rốt cuộc, năm đó bọn họ dễ dàng xuyên qua Ma giới và Nhân giới đã bị khá nhiều người nhìn thấy.

Không ai biết hiện giờ hai người đã không còn thần lực như vậy nữa, có lẽ xem ở mặt mũi của hai người họ thì hoàn bình còn có thể tiếp tục rất rất lâu.

Khoảng 320 năm trôi qua, Lục Ngôn Khanh là người đầu tiên đột phá tu vi, bước vào Đại Thừa kỳ.

Mà mấy năm sau, Thẩm Hoài An cũng nhanh chóng bước vào Đại Thừa kỳ.

Thật ra trong nguyên tác, những tài tuấn trẻ tuổi này căn bản không có cơ hội đạt tới Đại Thừa kỳ, tất cả điều có kết cục giống nhua.

Chỉ còn lại một mình Thẩm Hoài An lang thang sáu, bảy trăm năm mới miễn cưỡng đến Đại Thừa sơ kỳ, rồi sau đó do tâm ma khó diệt trừ mà mất tung tích.

Không có những suy sụp nhấp nhô trong nguyên tác, những người trẻ tuổi tài năng này hết lòng tu luyện, so với nguyên tác bọn họ đã phát triển mạnh mẽ hơn.

Quân Lạc Trần cũng không kém, trong mấy năm nay hắn đã tiến bộ rất nhanh, thậm chí cảm giác rằng sự tiến bộ của hắn còn lớn hơn những đồ đệ khác khi bọn họ ở giai đoạn của hắn.

Nên nói hông hổ nam nhân được hệ thống lựa chọn từ bên thứ ba sao?

Đương nhiên, Quân Lạc Trần tiến bộ nhanh như vậy cũng không thoát được quan hệ với Ngu Sở. Rốt cuộc thì ngoại trừ Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc ra, những đồ đệ khác đều sẽ không tiếp xúc đến một loại công pháp tu luyện khác.

Thiên phú riêng của Quân Lạc Trần đã cao đến mức đáng sợ, có sự trợ giúp của Ngu Sở lại càng như hổ thêm cánh.

Chẳng qua Ngu Sở cũng biết rõ, hiện giờ Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An mới ở Đại Thừa kỳ, Tiểu Cốc và Tiêu Dực theo sát sau đó, gần hai năm nữa sẽ đột phá. Nhưng nếu muốn chờ đến khi tất cả mọi người đều đạt đến Đại Thừa viên mãn kỳ thì có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài.

Người của Tinh Thần Cung đều là nhân tài ngàn năm khó gặp, về cơ bản trong khoảng trên dưới 30 năm, mỗi người đều đột phá đạt đến Đại Thừa kỳ.

Mặc dù theo góc độ của phàm nhân, thời gian ba trăm năm này đã đủ dài lâu, nhưng chỉ có người tu tiên mới có thể hiểu được tốc độ tu luyện này nghịch thiên đến mức nào.

Nếu là người tu tiên bình thường thì mất ngàn năm là có thể đạt đến Đại Thừa kỳ đã là kỳ tài khó gặp.

Giống như Võ Hoành Vĩ, sở dĩ ông có được uy vọng cao như vậy ngoại trừ mấy năm nay ông đã vất vả trả giá cho Tu Tiên giới, hơn hết còn bởi vì ông từng là một trong những kỳ tài, 760 năm đã đạt tới Đại Thừa sơ kỳ, 900 năm phi thăng.

Nhưng các đệ tử Tinh Thần Cung, bình quân mười năm là đạt đến Kim Đan kỳ, 300 năm trực tiếp phi thăng Đại Thừa kỳ, là chuyện chưa từng nghe thấy trong toàn bộ Tu Tiên giới.

Đương nhiên, đây cũng liên quan đến việc các đệ tử của Tinh Thần Cung đã được học Tinh Thần bí tịch do Ngu Sở tạo ra.

Thực ra phi thăng đến Đại Thừa trong Tinh Thần bí tịch cũng không thực sự đạt đến đỉnh.

Lúc ấy Ngu Sở đang thăm dò tu luyện khi đang làm nhiệm vụ, điều nàng muốn đó là nâng cao bản thân một cách nhanh nhất, để bản thân trở nên cường đại hơn.

Cho nên Tinh Thần bí tịch thiên về con đường khác biệt theo thói thường, lúc Ngu Sở dạy dỗ các đồ đệ, thông thường còn phải dùng những bí tịch khác phụ trợ, để tránh căn cơ của bọn họ không sâu nhưng lại tiến bộ quá nhanh.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Đến khi Hà Sơ Lạc và Quân Lạc Trần là hai người cuối cùng đạt đến Đại Thừa kỳ, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đang ở Đại Thừa viên mãn kỳ dường như đã không thể trấn áp tu vi của mình thêm được nữa.

Rốt cuộc bọn họ không có nhiều kinh nghiệm như Ngu Sở, thấy hình như hàng năm sư phụ duy trì lực lượng có vẻ rất đơn giản, nhưng đến khi bản thân mình thực hiện mới nhận ra rằng, khống chế đè thấp tu vi là chuyện cố sức đến cỡ nào.

Sau khi Tinh Thần Cung cùng nhau tham khảo, quyết định để Lục Ngôn Khanh phi thăng trước, còn Thẩm Hoài An cứ để thuận theo tự nhiên, lúc nên phi thăng sẽ phi thăng.

Cứ việc nói như vậy, đệ tử trước khi phi thăng sẽ ở Tiên giới chờ đợi vài năm, nhưng làm như vậy còn đỡ hơn để cho bọn họ ở Nhân giới miễn cưỡng áp chế tu vi của mình, nếu hơi không để ý sẽ , sẽ làm thương tổn đến bản thân, mất nhiều hơn được.

Trước khi Lục Ngôn Khanh chuẩn bị phi thăng, các sư đệ muội đều lưu luyến không rời.

Chỉ là hiện giờ trăm năm đã trôi qua, mọi người cũng trưởng thành hơn rất nhiều, không giống như lúc còn nhỏ hai mươi mấy tuổi vẫn còn rất ỷ lại nhau nữa.

“Sư huynh, muội nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, sớm ngày theo kịp mọi người.” Hà Sơ Lạc nghiêm túc nói.

Lục Ngôn Khanh cười cười, hắn nhìn sang năm người còn lại, nói lời trấn an, “Không sao, mọi người đừng gấp gáp, cứ thong thả tu luyện. Rồi có ngày chúng ta sẽ gặp lại.”

Đêm trước khi Lục Ngôn Khanh rời môn phái có đến dãy núi không người, là Ngu Sở gọi hắn đến, nàng nhẹ nhàng chạm vào tay cậu, trên mu bàn tay của Lục Ngôn Khanh xuất hiện ấn ký dây đằng màu đỏ, sau đó nhanh chóng biến mất.

“Sư tôn, đây là?” Lục Ngôn Khanh có hơi nghi hoặc.

“Đây là ký hiệu.” Ngu Sở nói, “Đợi sau khi con đến Tiên giới, trước tiên là đi tìm Võ Hoành Vĩ, sau đó cùng ngài ấy đi tìm nơi mà ký hiệu này chỉ hướng.”

Lục Ngôn Khanh nhìn nàng, có hơi giật mình.

“Chẳng lẽ ở Tiên giới chúng ta cũng có một nơi giống như Huyền Cổ sơn mạch sao ạ?”

“Đúng vậy.” Ngu Sở bình tĩnh nói, “Con đi trước làm quen hoàn cảnh một chút, nhìn xem địa bàn của chúng ta thế nào.”

Lục Ngôn Khanh không khỏi mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau, trong vòng tay tiễn biệt của tất cả mọi người Tinh Thần Cung, Lục Ngôn Khanh rời khỏi môn phái, đi đến một nơi không người chờ đợi lôi kiếp xuất hiện.

Mặc dù nơi hắn chọn rất xa xôi nhưng thanh thế của lôi kiếp lại vô cùng lớn.

Khi lôi kiếp đến, thiên địa rung chuyển, sấm sét ầm ầm trên bầu trời Tu Tiên giới, khi lôi kiếp xuất hiện, rất nhiều người tu tiên đều tránh ở nơi an toàn nghỉ chân quan sát.

Trong mắt không ít người hiện lên sự kính sợ và khát vọng --- Lôi kiếp phi thăng là nguyện vọng của biết bao người tu tiên?

Lôi kiếp khó mà gặp được này chỉ khiến người ta cảm thấy nhỏ bé, nhưng trong lòng lại kích động không thôi.

Tuyệt đối Tu Tiên giới sẽ không thể tưởng tượng được rằng, trong những năm tháng tiếp theo, độ kiếp vốn ngàn năm khó gặp này sẽ xuất hiện nhiều lần, người của Tinh Thần Cung sẽ liên tiếp phi thăng.

Lúc Lục Ngôn Khanh phi thăng, toàn bộ Tu Tiên giới đều khϊếp sợ không thôi.

Lục Ngôn Khanh là tiểu bối nhưng lại thành công phi thăng trước các trưởng lão chưởng môn kia, không thể không nghi ngờ là đang tát vào mặt các đại môn phái.

Rồi sau đó là Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực, Lý Thanh Thành, Hà Sơ Lạc… Cuối cùng là Quân Lạc Trần mới phi thăng vào tháng trước.

Trơ mắt nhìn sấm sét ầm ầm qua mấy năm này, nỗi khϊếp sợ của tất cả mọi người trong Tu Tiên giới dần dần biến thành chết lặng và mỏi mệt.

Thậm chí trong tiếng sấm sét, môn phái có người phụ trách bình tĩnh ngồi trong phòng bấm tay tính xem Tinh Thần Cung còn lại bao nhiêu người.

Khi trong Tinh Thần Cung chỉ còn lại chính mình, cách mỗi tháng Ngu Sở sẽ đến Tu Thiên Phái để thăm An Linh Nhi.

Hai người đang nói chuyện trong đình, các trưởng lão của Tu Thiên Phái vừa nghe nàng tới, ngay lập tức đều đến thăm hỏi.

“Ngu chưởng môn, Tinh Thần Cung các ngươi thật là, thật là ---” Một trong các vị trưởng lão lưỡng lự, sau đó lại thở dài một tiếng, như có một loại cảm giác hận bản thân rèn sắt không thành thép.

“Ngu chưởng môn, hay là trước khi đệ tử của ngài phi thăng thì ngươi báo trước cho chúng ta đi.” Một trưởng lão khác nói một cách tiều tụy, “Trước đây ngàn năm cũng khó mà có được một lần lôi kiếp, nhưng năm nay, lôi kiếp xảy ra nhiều lần như vậy, thật sự là quá làm người thổn thức.”

“Đúng vậy, chúng ta tu luyện không cách nào tĩnh tâm được, chỉ hơi gió thổi cỏ lại lại sợ là có lôi kiếp tới.”

Động tĩnh của lôi kiếp khá lớn, lại đều là người tu tiên, đối với điều này nhất định sẽ rất mẫn cảm.

“Trách chúng ta, đúng là nên trách chúng ta.” Ngu Sở thành khẩn nói, “Mọi người nhịn thêm một chút, đồ đệ của ta đều đã phi thăng thành công rồi, chỉ còn lại mình ta, đợi khi tất cả đều phi thăng sẽ thanh tịnh thôi.”

--- Nghe đi, đây là lời con người có thể nói sao!

Rất nhiều người tu tiên cả đời cũng không thể chạm tới phần rìa của Đại Thừa, nhưng ở Tinh Thần Cung này, dường như độ kiếp phi thăng cũng không khác gì với việc ngồi thang máy.

Những năm gần đây, Tinh Thần Cung liên tiếp độ kiếp khiến bầu trời sắp bị bọn họ chọc thủng rồi?

Nhìn bóng lưng của Ngu Sở rời đi đầy tiêu sái, rất nhiều trưởng lão chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thiên đạo thật bất công!”

Cho dù những người khác có than ngắn thở dài như thế nào, hoặc ngưỡng mộ hay khϊếp sợ thì Tinh Thần Cung đã được định sẵn để trở thành một truyền thuyết trong Tu Tiên giới.

Lúc quay về Tinh Thần Cung, nơi đây chỉ còn lại một mình Ngu Sở.

Vốn dĩ Quân Lạc Trần muốn bên nàng nhưng Ngu Sở không cảm thấy bản thân cần có người bên cạnh, hắn nhanh chóng lên Tiên giới hỗ trợ chăm sóc những người khác mới là chuyện đúng đắn.

Ngu Sở đưa những pháp bảo còn lại cho An Linh Nhi, rồi nhìn lại toàn bộ Huyền Cổ sơn mạch một lần nữa.

Dựa theo những lời ban đầu hệ thống đã nói, khi người cuối cùng trong Tinh Thần Cung rời khỏi đây thì kết giới sương mù cũng sẽ biến mất theo, nó sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở một chưa có ai đặt chân đến nào đó trên đại lục, trở thành bí cảnh trong truyền thuyết, chờ đợi người có duyên tìm được.

Trước khi phi thăng, nàng dùng thời gian một tháng để rong ruổi khắp nơi trên đại lục. Mấy trăm năn qua, đại lục Cửu Châu thương hải tang điền, Nhân giới biến hóa cực kỳ lớn.

Cuối cùng, nàng đi đến một nơi không người, và buông ra năng lượng đã bị trấn áp trong vô số năm qua.

Lực lượng ở một thế giới khác của nàng vốn đã vượt xa Đại Thừa kỳ, hiện tại Ngu Sở không còn thấy áp lực nữa, vốn dĩ nàng đã ở bên rìa của viên mãn kỳ đỉnh, trong nháy mắt đã triệu hoán lôi kiếp.

Mặt đất rung chuyển ầm vang, cây cối bị thổi quét đến ngã rạp.

Cơ thể nàng bay lên không trung.

Ầm ầm ầm ---!

Trong đám mây giông sấm chớp chói mắt, muôn vàn tia sét ầm ầm khiến cho người phải sợ hãi ập về phía nàng.

Nỗi đau đớn lôi kiếp mang đến như muốn xé rách cả người.

Nhưng mà Ngu Sở am hiểu nhất là chịu đựng sự đau đớn, huống hồ nàng đã từng thành công phi thăng một lần trong thế giới tu tiên khác.

Sấm sét giáng xuống người nàng phảng phất như càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng mạnh, Ngu Sở chịu đựng những cơn đau dữ dội, gân xanh trên thái dương nổi trên.

Bên trong trận sấm sét ầm ầm đó, giời khắc này dường như được kéo dài vô tận.

Dần dần, tiếng ầm vang nhỏ dần, lôi kiếp cũng từ từ biến mất.

Ngu Sở mở mắt ra, phảng phất giống như có một loại cảm giác mây tan thấy sương mù, cảm nhận của năm giác quan cũng dần dần rõ ràng lên.

Nàng cất bước về phía trước, bỗng nhiên phát hiện bản thân đang bước trên một cây cầu. Phía sau cầu là mây mù bao phủ không nhìn thấy điểm cuối, phía trước lại có ánh sáng yếu ớt không rõ ràng.

Ngu Sở đi qua cầu mây, sương mù trong tầm mắt dần dần tan biến, nhìn về phía xa, nàng nhìn thấy có sáu, bảy người đứng ở cuối cầu; bọn họ ở cùng nhau có vẻ như trò chuyện rất vui vẻ, đúng là sáu đồ đệ Tinh Thần Cung và Quân Lạc Trần.

Bọn họ cười cười nói nói, trong tiên khí vờn quanh, cảnh tượng đẹp tựa một cơn ảo mộng.

Nàng tiến về phía trước, nhìn như bọn họ cảm ứng được điều gì, đều ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

“--- Sư tôn!” Cốc Thu Vũ vung cao tay vẫy vẫy, nàng hưng phấn gọi.

Giữa biểu cảm vội vàng và mong nhớ của mọi người, sắc mặt Ngu Sở dần trở nên dịu dàng.

Nàng đi đến đầu cầu bên kia, lập tức được mọi người vây quanh.

Ngu Sở ôm lấy các đồ đệ đang kích động không thôi, Quân Lạc Trần đứng bên cạnh, cũng dịu dàng nhìn nàng.

“Ta không lừa các con đúng chứ.” Nàng cười nói.

Tinh Thần Cung sẽ vĩnh viễn ở cạnh bên nhau.

Hiện tại như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.

Thời gian xa cách Ngu Sở của đệ tử lớn tuổi càng dài, khóe mắt họ đều hơ đỏ lên.

“Sư tôn, đi, đi xem địa bàn của chúng ta ở Tiên giới nào!” Lý Thanh Thành nói.

Đoàn người vô cùng nháo nhiệt rời khỏi Nghênh Tiên kiều, bay về hướng môn phái mới của họ.

Trên đường, Ngu Sở đang dựa vào l*иg ngực của Quân Lạc Trần thì nghe thấy trong gió truyền đến tiếng chim lanh lảnh uyển chuyển. Ngu Sở ngước mắt lên, nàng nhìn thấy một linh điểu màu lam xinh đẹp đang giương cánh bay lượn, bay theo bọn họ.

Những chiếc lông chim trên cơ thể của nó phản chiếu sắc lam lục, dưới ánh sáng nó mượt mà và đẹp đẽ giống như tơ lụa vậy.

Ngu Sở đưa tay ra, linh điểu màu lam khép cánh đậu vững vàng trên mu bàn tay nàng. Nó nghiêng đầu, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Ngu Sở không chớp.

Không biết tại sao, trong lòng Ngu Sở đột nhiên rung lên, một cái tên cứ vậy mà buột miệng thốt ra.

“… …Thanh Tô?”

Linh điểu nhảy nhót kêu ríu rít trên mu bàn tay của nàng, sau đó nó lại giương cánh bay lên nhưng từ đầu đến cuối lại không hề rời khỏi Ngu Sở, cứ bay xoay quanh mãi không ngừng.

“Ngu Sở, nàng nói cái gì?” Quân Lạc Trần cúi đầu hỏi.

Ngu Sở không đáp lại, nàng vươn tay ra, linh điểu lại bay vào trong lòng bàn tay nàng.

Nàng ôm lấy chim nhỏ, trong lòng nàng dần dần mềm mại.

“Về nhà thôi.” Ngu Sở nhẹ nhàng nói.

Ngu Sở ngẩng đầu, nàng ngước nhìn Quân Lạc Trần, lại nhìn về phía tất cả các đồ đệ.

Nàng nở nụ cười.

“Về nhà của chúng ta thôi.”

----- Hoàn chính văn -----

___________________________________

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Các bạn đón chờ ngoại truyện về An Linh Nhi – Đế Thiệu Quân và Thẩm Hoài An - Cốc Thu Vũ nha. Có thêm cả cuộc sống trên Tiến giới của các thầy trò Ngu Sở nữa.