Lúc bọn họ mới tiếp nhận Quân Lạc Trần, không ai trong số sáu người nghĩ rằng tương lai sẽ thành dạng này.
Mới đầu, Quân Lạc Trần chủ động đến sống bên cạnh bọn họ, họ đều cảm thấy Quân Lạc Trần là một chính nhân quân tử, rất có lễ phép.
Kết quả là từng năm dần trôi qua, Quân Lạc Trần ngày càng trở nên thân thiết với bọn họ, ở cạnh bọn họ cũng ngày càng thoải mái hơn, ngược lại càng khiến cho các đồ đệ lo âu.
Thật ra cũng chưa đến năm năm, sau khoảng một năm là mọi người đã phát hiện mỗi khi Quân Lạc Trần nói chuyện với bọn họ thì khả năng về ngôn ngữ rất cao, đến khi gặp được sư tôn, Quân Lạc Trần còn ít nói hơn cả bọn họ --- Người không biết còn thực sự cho rằng Quân Lạc Trần chỉ là tiểu sư đệ không thân thiết với sư tôn đấy.
Các nữ hài thì hay rồi, ban đầu còn tưởng tượng ra một đống hình tượng Ma hoàng bá đạo yêu ta linh tinh, cho rằng Quân Lạc Trần là một người rất đáng ghét và cao ngạo.
Dáng dấp hắn tuấn mỹ, hốc mắt sâu, thoạt nhìn giống như một mỹ nam cao cao tại thượng, là loại hình không dễ dàng chọc vào. Không nghĩ tới nội tâm của Quân Lạc Trần lại có sự tương phản cực kỳ lớn.
Quân Lạc Trần luôn thẹn thùng khi đối mặt với Ngu Sở, đôi khi các đồ đệ còn nhìn ra được sư phụ chủ động bắt chuyện với hắn nhưng hắn lại ngượng ngùng, cũng không có tiến triển gì thêm.
Cũng có lúc bọn họ có thể cảm giác được Quân Lạc Trần muốn tiến thêm phát triển một bước, nhưng hình như suy sét đến việc bọn họ vẫn còn ở nên cũng không làm gì nữa.
Thật đúng là trước khác nay khác, các sư huynh đệ Tinh Thần Cung chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ sau vài năm, bọn họ mới bắt đầu cảm thấy bản thân mình chính là bóng đèn, thậm chí còn nỗ lực cố ý sáng tạo không gian riêng cho hai người.
Xét về khía cạnh khác thì Quân Lạc Trần đều tốt, nhưng khi gặp được Ngu Sở thì hắn lại không lạnh không nóng khiến cho các đồ đệ cồn cào ruột gan. Một đám độc thân và đôi thanh mai trúc mã chưa từng theo đuổi nhau bắt đầu nỗ lực dẫn dắt cùng dạy dỗ Quân Lạc Trần nên làm thế nào chủ động hơn.
Nhưng Quân Lạc Trần thực sự không chịu làm.
“Mọi người đừng giục ta nữa.” Quân Lạc Trần bất đắc dĩ nói, “Dù gì thì chúng ta cũng đều ở một môn phái, có mọi người ở đây, ta thực sự rất ngại.”
“Chúng ta đây từng người đi nhảy vực đi.” Lý Thanh Thành kiến nghị.
Thẩm Hoài An dùng chân đá hắn một cái.
“Quân tiên sinh, ngài để tâm một chút đi.” Thẩm Hoài An nhíu mày, “Ta nói này, là ngài không có tình địch nên trong lòng mới không cảm thấy gấp gáp thôi.”
“Ta biết các ngươi muốn tốt cho ta. Nhưng ta không phải là người có tính nông nóng, sư tôn của các ngươi cũng thế.” Quân Lạc Trần an ủi, “Chúng ta cứ từ từ tiến tới. Với người tu tiên, chỉ mới vài năm mà thôi, cũng đâu tính là dài.”
Các đồ đệ nghẫm lại cũng thấy đúng, tính cách kia sư phụ của bọn họ quả thực rất chậm nhiệt. Nếu muốn nàng hoàn toàn tin tưởng một người thì cần phải mất một khoảng thời gian rất dài.
… Nhưng vốn dĩ Ngu Sở và Quân Lạc Trần đã từng quen biết, cần nhiều thời gian như vậy để dần dần tin tưởng sao?
Kết quả là, nhoáng cái đã mười năm trôi qua.
Cách xưng hô của các đệ tử với Quân Lạc Trần cũng từ ‘Quân tiên sinh’ biến thành gọi thẳng tên của hắn. Đương nhiên, ngoại trừ Lục Ngôn Khanh giữ gìn lễ phép nhất vẫn luôn gọi hắn là ‘Quân tiên sinh’.
Khoảng thời gian mười năm này đối với người tu tiên mà nói dường như cũng không dài, nhưng với một môn phái còn rất trẻ như Tinh Thần Cung thì cũng khá lâu.
Lâu đến mức các đồ đệ đều quên mất khi lần đầu tiên Quân Lạc Trần đến Tinh Thần Cung, bọn họ đã từng hoài nghi hắn sẽ trở thành sư công.
Không chỉ có Quân Lạc Trần, Ngu Sở cũng vậy, bọn họ thật đúng là thận trọng.
Đã mười năm trôi qua, dung mạo của bọn họ vẫn không hề thay đổi, nhưng tất cả đều trưởng thành, tu vi cũng tăng lên rất nhiều, ngoài ra danh tiếng của bọn họ càng vang dội hơn trong Tu Tiên giới.
Chẳng qua khi ở trong môn phái bọn họ vẫn thể hiện sự chân thật và thoải mái nhất.
Còn về vấn đề tình cảm, các đồ đệ cũng từng kín đáo và cẩn thận dò hỏi Ngu Sở suy nghĩ thế nào.
Ngu Sở chỉ cười cười, sau đó nói: “Đều cùng một môn phái thì có gì phải sốt ruột? Thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Ngu Sở không vội, các đồ đệ cũng không dám nói thêm cái gì. Chờ đến khi bọn họ quay trở lại viện dành cho đồ đệ, nhìn thấy Quân Lạc Trần đang ngồi cạnh bàn đá đọc sách, bọn họ không khỏi thở dài một tiếng.
“Đã mười năm rồi, rốt cuộc thì khi nào ngài mới định dọn đi vậy?” Thẩm Hoài An nói, “Nếu ngài dọn đến sau núi thì chẳng phải mọi chuyện đều sẽ được giải quyết hay sao?”
“Không thể.” Quân Lạc Trần đặt sách xuống, hắn nói, “Làm gì có chuyện trước khi xác định mối quan hệ lại ở riêng được? Ta không vượt qua được rào cản trong lòng ta.”
“Ngài……”
Trời ạ, bọn họ thực sự phục cái tính đó của Quân Lạc Trần rồi.
Nơi Ngu Sở sống thực sự là một ngọn núi, mặc dù chỉ có một viện tử nhưng Quân Lạc Trần hoàn toàn có thể sống ở ngọn núi khác! Tinh Thần Cung có kết giới bao bọc, đến cả đại năng cũng không thể vào được., ngoại trừ bọn họ, ai biết được Quân Lạc Trần và sư phụ sống cùng một chỗ đây.
Các đồ đệ đều cảm thấy không có vấn đề gì cả, thậm chí còn mong mỏi Quân Lạc Trần nhanh chóng dọn đi cùng sư phụ phát triển tình cảm, vậy mà trong lòng người ta lại không vượt qua được, còn không chịu đi.
“Đã mười năm rồi!” Lý Thanh Thành lên án, “Đừng có suốt ngày quanh quẩn với chúng ta nữa, mau đi làm chút chính sự đi, nói chuyện với sư tôn nhiều hơn một chút được không?
“Đợi đã!” Cốc Thu Vũ nói, “Hiện tại chẳng phải là thời gian đi học của ngài sao? Ngài mau đến sau núi đi!”
Việc tu luyện của Quân Lạc Trần đều do Ngu Sở tự mình khống chế. Đây cũng coi như là khoảng thời gian quang minh chính đại của hai người bọn họ.
Từ lúc đầu các đồ đệ còn khẩn trương đứng ngồi không yên, sợ Quân Lạc Trần sẽ về muộn. Hiện tại biến thành ánh mắt hận sắt không thành thép.
“Lần này ngài có thể nán lại lâu hơn một chút được không?” Thẩm Hoài An nói, “Chờ sau khi tu luyện xong thì cùng trò chuyện với sư tôn, tâm sự, uống chén trà gì đó……”
“Được, được.” Quân Lạc Trần bất đắc dĩ đồng ý.
Dưới sự xô đẩy của các đệ tử, hắn bước đến chiếc cầu trên không trung nối liền giữa Chủ phong và phía sau núi, quay đầu lại còn có thế nhìn thấy sáu người đang nhìn hắn rời đi.
Quân Lạc Trần chỉ đành lắc đầu.
Hắn đi đến phía sau núi, bước trên những bậc thang dài, trên đỉnh núi, bên phải có một mảnh đất trồng rau --- Hiện tại Tinh Thần Cung dùng một ngọn núi chuyên để trồng rau và linh thảo, mới đầu mảnh đất trồng rau này là do lúc Ngu Sở nhàn rỗi trồng cho vui.
Bên trái là viện tử Ngu Sở ở.
Ban đầu, nơi này chỉ là một ngôi nhà tranh được xây bằng bùn cỏ mang hơi thở quê cha đất tổ, mấy năm qua, các đồ đệ đã xây dựng lại sân và nhà ở bằng đá.
Nếu so với Chủ phong được xây bằng đá vôi giống với tứ hợp viện mà người dân Đế Thành ở thì nơi Ngu Sở sinh sống càng giống nông thôn và giản dị hơn.
Hiện giờ Ngu Sở đã trở lại là Ngu Sở hoàn chỉnh, ở nơi giản đơn như vậy lại thấy rất thoải mái.
Quân Lạc Trần đi ngang qua ruộng rau và khoảng sân, ở xa xa đã nhìn thấy dáng người màu trắng đang ngồi trên một tảng đá bên huyền nhai, đúng là Ngu Sở mặc ý phục màu trắng.
Ngu Sở nghiêng đầu nhìn Quân Lạc Trần đang đi tới rồi ngồi xuống đối diện với nàng.
“Huynh chung đυ.ng với các đồ đệ của ta vẫn tốt chứ?” Ngu Sở cười nhạt hỏi.
Sự thong dong của Quân Lạc Trần trước mặt những người trẻ tuổi đã không còn, hắn trở nên ngượng ngùng.
“Ta thực sự rất thích ở cùng bọn họ.” Quân Lạc Trần bất đắc dĩ nói, “Những hài tử đó đều rất tốt, khiến ta có thể buông bỏ phòng bị mà chân thành đối đãi.”
Ngu Sở cười cười.
Thoạt nhìn nàng trông như một sư trưởng vui vẻ lại ôn hòa, nhưng lời nói lại chuyển biến bất ngờ.
“Nếu huynh thích như vậy thì sau này cứ ở đó đi.” Ngu Sở nói, “Không cần suy nghĩ tới sau núi nữa đâu.”
“Ta, ta không có ý đó.” Lập tức Quân Lạc Trần sốt ruột nói, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng tủi thân khẽ khàng gọi nàng, “Sở Sở……”
Khi Quân Lạc Trần đối mặt với nàng, hắn thực sự không biết nói lời dễ nghe gì, cũng vụng về chết đi được.
Nhưng hắn lại có một tuyệt chiêu chí mạng, đó là dùng giọng trầm khàn gọi nhũ danh của nàng.
Lại xứng với đôi mắt luôn vô tội ấm ức cùng hàng mi dài cong vυ"t, mỗi lần Quân Lạc Trần gọi nàng như thế làm Ngu Sở vốn cố ý muốn đùa cợt hắn cũng không làm nổi.
Chẳng qua ngoài mặt Ngu Sở vẫn không nở nụ cười, nàng hơi nhướn mày nhìn hắn.
Tính nàng mang theo khí chất, chỉ cần nàng không cười thì nét mặt sẽ lạnh lùng.
Quân Lạc Trần cũng không rõ nàng có thực sự tức giận hay không, hắn vươn tay chống lên tảng đá bên cạnh Ngu Sở, chống đỡ cơ thể rồi chầm chậm tiến lại gần, cẩn thận hôn lên khóe miệng nàng.
Trên phương diện tình cảm hắn thực sự rất thẹn thùng. Chủ động như vậy đều là kết quả của việc Ngu Sở dạy dỗ mười năm qua.
Các đồ đệ đều cho rằng nàng là người chậm nhiệt, nhưng thực ra lại hoàn toàn ngược lại, người không dám dễ dàng tin tưởng người khác mới chính là Quân Lạc Trần.
Hắn có thể hiến dâng cả sinh mệnh vì nàng mà không hề do dự, nhưng lại không dám tin mình có thể có được tình cảm của nàng. Thậm chí hắn còn sợ hãi việc tình cảm phát triển thêm, điều đó tương đương với việc hắn giao cả tấm lòng cho nàng.
Bởi vì Quân Lạc Trần sợ sau khi thẳng thắn giãi bày với nàng sẽ bị nàng vứt bỏ.
Thực ra Ngu Sở sớm đã biết rõ tình cảm của hắn dành cho nàng, nhưng với quá khứ hắn từng trải qua làm hắn không biết cũng không dám chủ động.
Nếu như trong mười năm này Ngu Sở đâm thủng giấy cửa sổ thì bọn họ cũng đã thành.
Nhưng Ngu Sở không muốn như vậy. Bởi vì nếu làm thế, có lẽ trong lòng Quân Lạc Trần sẽ vĩnh viễn tồn tại nỗi sợ hãi và lo lắng.
Hắn không dám bản thân thực sự được yêu thương.
Cho nên nàng muốn chậm rãi thay đổi thái độ trốn tránh quá mức của Quân Lạc Trần, để hắn từ ùi bước đến chủ động từng chút từng chút một, để hắn dần dần tin tưởng vào bản thân cũng như tin tưởng nàng.
So với việc cố khiên cưỡng ở bên nhau, Ngu Sở càng thích nhìn thấy sự thay đổi dần dần của Quân Lạc Trần như vậy.
Lần đầu tiên bọn họ thực sự hôn nhau là vào bảy năm trước.
Khoảng bảy năm trước, trước khi Quân Lạc Trần hôn nàng, hắn vẫn có thử vì sợ nàng không muốn.
Ở phương diện này, chỉ cần Quân Lạc Trần chủ động thì nàng chưa bao giờ từ chối hắn.
Quân Lạc Trần hôn lên khóe miệng của nàng, sau đó mới hôn lên môi nàng.
Tay hắn thử đặt trên lưng Ngu Sở, rồi dần dần ôm lấy nàng.
Nụ hôn kết thúc, Ngu Sở đã ở trong ngực của Quân Lạc Trần, nàng tựa đầu vào ngực Quân Lạc Trần rồi ngước lên nhìn hắn.
“Huynh biết không, người duy nhất ôm ta thế này chỉ có huynh mà thôi.” Ngu Sở nói, “Ta chưa bao giờ để người khác ôm ta như thế, bởi vì nó sẽ khiến ta cảm thấy khẩn trương và nguy hiểm.”
Quân Lạc Trần vốn còn hơi thẹn thùng, nghe thấy nàng nói vậy, hắn ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn Ngu Sở.
Quân Lạc Trần mím môi.
Chính hắn là người đã dẫn Ngu Sở vào con đường hợp tác với hệ thống. Tuy điều này cũng là vì để cứu nàng, nhưng nó cũng khiến nàng phải trải qua không ít trắc trở.
Quân Lạc Trần muốn mở miệng thì Ngu Sở đã vươn ngón trỏ để trên môi hắn.
“Không cần xin lỗi.” Ngu Sở trào phúng, “Lúc huynh nhàm chán nhất đó là nói rất xin lỗi.”
Quân Lạc Trần rũ xuống lông mi, hắn im lặng một lúc, đột nhiên nghiêng đầu khẽ hôn lên ngón tay đang để lên môi mình của Ngu Sở, sau đó dần dần hôn lên lòng bàn tay của nàng.
Lòng bàn tay hơi ngứa, không biết vì sao làm sống lưng Ngu Sở tê dại.
--- Gia hỏa này biết như vậy từ khi nào thế?!
Quân Lạc Trần ngẩng đầu, hắn rầu rĩ nói, “Ta có thể dọn đến sau núi được không?”
Ngu Sở chậm rãi nhướn mày.
“Huynh nói cái gì?” Nàng không tin được hỏi lại.
Mười năm qua, vào mấy năm trước lúc Ngu Sở chủ động hỏi hắn nhưng lần nào hắn cũng đều lảng tránh chuyện này, hôm nay sao lại bỗng nhiên thông suốt?
Ngu Sở lại nói, “Không chân thành đối đãi gì gì đó với các đồ đệ của ta nữa?”
“Sở Sở.” Quân Lạc Trần hơi bất đắc dĩ gọi tên nàng.
Da mặt hắn mỏng, Ngu Sở chỉ lặp lại lời nói đó của hắn đã khiến tai của Quân Lạc Trần đỏ lên.
“Ta……” Hắn hơi mím môi, gian nan nói lại lần nữa, “Ta muốn cùng nàng… Không phải, ta muốn ở sau núi.”
Quân Lạc Trần không cẩn thận nói sai lời, lập tức từ vành tai xuống cổ của hắn đỏ lựng.
Lông mi của hắn khẽ run, hắn quay đầu đi, không dám nhìn Ngu Sở nữa.
Kết quả, Ngu Sở lại nói, “Đưa tay cho ta.”
Quân Lạc Trần đưa tay ra theo bản năng thì cảm giác được Ngu Sở nhét một thứ gì đó vào trong lòng bàn tay hắn.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy trong tay mình là một chiếc túi thơm bán thành phẩm, ở góc dưới bên phải có những đường thêu xiêu xiêu vẹo vẹo móc nối nhau thành một chữ ‘Tô’.
Quân Lạc Trần hơi nghi ngờ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở.
“Đây là chiếc túi thơm mà ta đã khâu cho huynh năm mười sáu tuổi.” Ngu Sở khẽ cười nói, “Hiện giờ, vật về với chủ.”
Quân Lạc Trần ngẩn người, hắn không dám tin mà nhìn vào lòng bàn tay mình.
Ngu Sở vốn cho rằng Quân Lạc Trần sẽ rất vui vẻ. Không nghĩ tới khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa nàng lại thấy khóe mắt của hắn đỏ hoe.
Hắn nắm chặt túi thơm rồi cúi đầu ôm chặt lấy Ngu Sở.
Ngu Sở vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, nàng có thể cảm nhận được hắn đang nhỏ giọng khóc nức nở.
Dường như nàng không có khả năng khóc, giống như Quân Lạc Trần đã thay thế nàng làm điều đó.
Hơn nữa hoàn toàn ngược lại, Ngu Sở không những không muốn khóc mà còn cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Nàng có sáu đồ đệ kính yêu nàng, còn có Quân Lạc Trần ở bên cạnh. Cuộc sống tốt đẹp như vậy đặt trên người nàng khi mới thức tỉnh ở thế giới này lần nữa thì quả thực không dám tưởng tượng.
Không biết từ lúc nào, nàng được sự dịu dàng của thế giới này chữa khỏi, kế tiếp, đó là nàng tới chữa khỏi cho Quân Lạc Trần.
Một ngày nào đó hắn sẽ hiểu ra, hắn đáng giá có được tình yêu của nàng, cho dù là ai cũng không thể lay chuyển được tình cảm giữa bọn họ.