Chương 27: Nhân tính, nhân tâm
Đi tới thế giới này, đi tới gia tộc này, vốn đã cực kỳ khó chịu, cộng thêm gặp phải đều là một đám tên dễ khiến người ta căm tức. Nhưng giờ phút này, Nhậm Kiệt nhìn đám người Đồng Cường bọn họ, rồi nhìn lại chiếc nhẫn tượng trưng gia chủ đeo trên tay, nghĩ tới Ngọc Hoàng Quyết còn có linh ngọc và Miễn Tử Ngọc Bài kia, tuy rằng còn chưa gặp Nhậm Thiên Hành, nhưng trong lòng Nhậm Kiệt cũng không khỏi dâng lên từng tia từng tia ấm áp.
Thực hiển nhiên, cận vệ đội có thể đứng ở chỗ này dù nhân số không nhiều lắm, nhưng khẳng định là được Nhậm Thiên Hành chọn ra trong ngàn vạn người, lòng trung thành, chân thành tuyệt đối không thành vấn đề, vậy là đủ rồi!
Bởi vì Nhậm Kiệt nhìn bọn họ, trong lòng cũng rất kích động. Đồng Cường hẳn là cảnh giới Thần Thông Cảnh, hiện tại Nhậm Kiệt còn có phần nhìn không thấu. Nhưng trừ Đồng Cường ra, còn có ba người là Chân Khí Cảnh tầng thứ chín, 15 người đạt tới Chân Khí Cảnh, còn dư lại hơn 100 người thì toàn bộ đều là Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín. Bằng vào cảnh giới của Nhậm Kiệt lúc này, nhìn thấy bọn họ giống như là nhìn thấy từng cái bảo tàng tích tụ đã lâu chờ khai thác.
Nhậm Kiệt đột nhiên nhớ tới, những người này không ra chiến trường chiến đấu cũng có gần 6, 7 năm rồi: A, Nhậm Kiệt lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Lúc này nếu các ngươi hối hận vẫn còn kịp! Nhậm Kiệt nhìn bọn họ, không khách sáo chút nào nói: - Bởi vì kế tiếp bổn gia chủ sẽ bắt đầu chửi má nó! Bởi vì các ngươi so với bổn gia chủ còn phế vật hơn, các ngươi so với ta còn đáng bị mắng hơn, các ngươi đã đánh mất mặt mũi của Nhậm Thiên Hành lão cha của ta!
Nhậm Kiệt không nói gì khác, trực tiếp không thèm để ý lên tiếng mắng những người này. Sau khi cởϊ áσ giáp từng người còn đang vô cùng ung dung vui cười với nhau, nhưng vừa nghe câu nói sau cùng của Nhậm Kiệt, trong nháy mắt sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
“Ầm!” Khí tức của mỗi người đều đạt tới đỉnh phong, nhất là Đồng Cường phía trước nhất, lực lượng của Thần Thông Cảnh tầng thứ ba tuôn ra, nếu không phải hắn mạnh mẽ khống chế gần như sắp áp bách tới phía Nhậm Kiệt rồi.
Nói bọn họ cái gì đều được, nhưng lại nghe Nhậm Kiệt nói lời như vậy, bọn họ đúng là nổi giận lên rồi.
Nhậm Thiên Hành, là tồn tại như một vị Thần trong lòng bọn họ, Nhậm Kiệt nói lời này chẳng khác nào trực tiếp đánh vỡ ranh giới cuối cùng của họ.
- Như thế nào, các ngươi cho rằng ta nói sai phải không? Nhìn lại tu vi của các ngươi hiện giờ đi! Từ sau khi lão cha ta không ở đây, các ngươi tăng lên được bao nhiêu? Cuộc sống an nhàn đã làm cho các ngươi mất đi động lực, trong các ngươi nhiều người như vậy có bao nhiêu người trong những năm này vượt qua đại cảnh giới? Hãy nghĩ lại mấy năm này so với trước kia: Ăn ngon, mặc đẹp, sống tốt lắm, hưởng thụ tốt lắm, đủ các loại tài nguyên, dược liệu cũng đầy đủ hơn, nhưng kết quả mang đến được gì, từng tên được nuôi nấng thật ra thể trạng mập mạp trắng trẻo, nhưng thực lực còn dư lại mấy thành?
- Chỉ các ngươi như vậy, như thế nào bảo hộ ta? Không trách được ngoại nhân cùng người bên trong gia tộc đều không thèm để ý tới các ngươi! Bởi vì bọn họ biết, đã nuôi dưỡng thuần hóa các ngươi từ sói đói trở thành con heo mập, rất nhanh thì có thể gϊếŧ thịt rồi. Các ngươi tự mình nói xem, ta nói các ngươi đã đánh mất mặt mũi của Nhậm Thiên Hành lão cha ta, là nói sai hay không sai?
- Cho là ta nói sai, hiện tại có thể đứng ra, chỉ cần ngươi có thể nói ra một lý do để cho ta tin phục, bổn gia chủ lập tức thi đại lễ chịu nhận lỗi với các ngươi! Nhậm Kiệt nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua những người này, nhưng trong lòng vô cùng kích động: Những người này trước kia đánh nhau bất kể sinh tử liều mạng tăng lên. Tuy rằng lực lượng nhanh chóng tăng lên, nhưng cũng ép khô tiềm lực của họ cũng không tính quá nhiều. Thế nhưng mấy năm này tu dưỡng lại để thân thể của bọn họ nhận được tẩm bổ, tiềm lực tăng lên.
Những người này có thể còn sống sót trong vô số lần chiến đấu, có thể được Nhậm Thiên Hành chọn trúng, khẳng định đều có chỗ hơn người. Tuy rằng không phải thuộc loại thiên tài siêu cấp gì, nhưng cũng đều không tầm thường. Giờ phút này Nhậm Kiệt nhìn bọn họ giống như là thấy từng cái bảo tàng chờ người khai quật, chờ đợi khai thác. Nhậm Kiệt có thể khẳng định, đây khẳng định là việc làm cố ý của Nhậm Thiên Hành. Thời kỳ đầu điên cuồng chém gϊếŧ, chiến đấu, trong lúc sinh tử khai thác tiềm lực của họ, sau đó sẽ chậm rãi điều dưỡng, bổ dưỡng bọn họ, kể từ đó thời điểm lần sau bạo phát, sẽ phi thường đáng sợ, như vậy thật có thể tạo ra một chi cận vệ đội cực kỳ kinh khủng.
Đây cũng không phải là cận vệ đội trên ý nghĩa bình thường! Không trách được chỉ để lại hơn 100 người này, bởi vì nếu đội nhân mã này lần nữa tạo ra, thì tác dụng không chỉ là đội ngũ chém gϊếŧ trên chiến trường đơn giản như vậy, mà mỗi một người bọn họ đều sẽ đạt tới một độ cao kinh khủng.
Chỉ là loại chuyện này, ít nhất phải làm từ mười lăm mười sáu năm trước, thời điểm những người này mười mấy tuổi đi theo Nhậm Thiên Hành chém gϊếŧ chinh chiến gần mười năm, sau đó lại được cung cấp nuôi dưỡng ở gia tộc 6, 7 năm... nhìn thấy bọn họ Nhậm Kiệt mới hiểu được vì cái gì khi Nhậm Tiền Trình kia nhìn thấy đám người Đồng Cường lại tức giận khó chịu như vậy, có thể nuôi dưỡng bọn họ thành như vậy, đúng là cái giá phải trả tuyệt đối không nhỏ.
Trách không được nhị trưởng lão bọn họ dường như là ném bỏ được một cái gánh nặng, mặc dù đối với đại gia tộc Nhậm gia như thế, hao phí tài nguyên cho một đám cận vệ đội 6, 7 năm, mà trên thân mỗi người giống như con cháu dòng chính, trưởng lão hội có thể nhịn đến bây giờ đã là rất giỏi rồi.
Giờ khắc này, Đồng Cường bọn họ đều ngẩn người tại đó, bởi vì hồi tưởng lại trong thời gian hơn sáu năm qua, bọn họ sống hàng ngày dường như rất thư thái, mỗi người đều mặt mày hồng hào; tuy rằng thỉnh thoảng oán hận nhàm chán, nhưng cũng dần quen với cuộc sống đó. Nhìn lại thực lực, lại không có tăng lên chút gì! Giờ phút này càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ...
Vốn trước đó bị Nhậm Kiệt nói như vậy, bọn họ rất phẫn nộ, vô cùng tức giận, bọn họ nơi này đâu có người nào không phải đã trải qua mấy chục trận chiến trên chiến trường, là người còn sống sót trên trăm trường chém gϊếŧ.
Người bọn họ gϊếŧ đâu có người nào ít hơn mấy chục người, có thể trở thành cận vệ đội của Nhậm Thiên Hành là lòng kiêu ngạo lớn nhất cả đời này của họ, hiện giờ lại bị Nhậm Kiệt lên tiếng nói như vậy.
Nhưng sau khi phẫn nộ, nghe Nhậm Kiệt vừa nói tiếp như vậy, từng người đều cảm giác phía sau lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh ứa ra cả người.
- Không phản đối chứ! Không phản đối thì từ giờ trở đi, dựa theo tiêu chuẩn huấn luyện của các ngươi ở thời điểm quân đội trước kia, bắt đầu tăng lên gấp ba lần. Bổn gia chủ sẽ định ra kế hoạch huấn luyện mới cho riêng mỗi người các ngươi; luôn luôn như thế, gấp ba không đủ thì gấp năm, năm lần không đủ thì gấp mười. Hiện tại lập tức bắt đầu! Trừ Đồng Cường, Nhậm Kiệt nhìn không thấu ra, bằng vào cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện tại, tình huống thân thể của những người khác, Nhậm Kiệt liếc mắt một cái liền nhìn thấu, chỉ cần tìm hiểu một chút bọn họ tu luyện, quan sát thêm một chút, Nhậm Kiệt có tin tưởng có thể đưa ra một ít kế hoạch có trọng điểm tu luyện cho từng người.
Hơn nữa bởi vì nhìn thấu tiềm lực tích tụ khổng lồ trên người bọn họ, có 6, 7 năm tẩm bổ này, cho nên Nhậm Kiệt có thể yên tâm, lớn mật thậm chí là điên cuồng huấn luyện, áp bức bọn họ.
- Lặp lại lần nữa, ai rời đi trước tối hôm nay, lời của bổn gia chủ như trước hữu hiệu, còn nếu không rời đi vậy thì hành động. Biết vì sao lão cha ta nuôi mập các ngươi tới nay không? Bởi vì các ngươi quá yếu, các ngươi làm thế nào bảo hộ người. Hiện tại các ngươi nói bảo hộ bổn gia chủ, nếu qua ít ngày các ngươi còn yếu hơn so với gia chủ quần áo lụa là mà người khác đều xem thường ta này, thì các ngươi sống còn có ý nghĩa gì. Tăng lên, tu luyện, tu luyện điên cuồng cho ta, để ta nhìn thấy các ngươi sống còn có giá trị, để ta nhìn thấy các ngươi không làm mất mặt mũi của Nhậm Thiên Hành!
- Rõ! Đồng Cường bị Nhậm Kiệt mắng một hồi, trên trán nổi vằn gân xanh, mặt đều đỏ lên, nghe Nhậm Kiệt nói xong nổi giận gầm lên một tiếng, mọi người lập tức bắt đầu điên cuồng huấn luyện. 6, 7 năm qua, bọn họ lại bắt đầu huấn luyện như thời điểm cùng Nhậm Thiên Hành cùng nhau chinh chiến. Đừng nói bọn họ, ngay cả Thiết Tháp đi theo đứng ở một bên cũng bị nói đến nhiệt huyết sôi trào, rồi cũng cùng theo huấn luyện.
- Đây là lệnh bài của ta ở Nhậm gia, ngươi cầm cái này đi Luyện Dược Thất của Nhậm gia, với danh nghĩa học tập luyện dược đừng khách sáo với bọn họ, nghĩ biện pháp lấy về dược phẩm càng nhiều càng tốt, nhất là dược phẩm khôi phục thân thể ngoại thương, tẩm bổ thân thể. Nếu có người nào dám ngăn cản ngươi, vừa lúc dùng bọn họ luyện tay một chút đi! Nhậm Kiệt nói xong, lấy ra lệnh bài của gia chủ ném cho Cao Nhân, cuối cùng cười nhìn về phía Cao Nhân đang trợn tròn mắt.
- Nhiệm vụ gian khổ đây! Tuy nhiên phiếu cơm lão đại yên tâm, chuyện này là ta rành nhất! Cao Nhân vừa nghe lập tức ngầm hiểu.
“Bốp!” Ở chỗ rừng rậm nguyên thủy quỷ dị độc đáo của Nhậm gia kia, Nhậm Thiên Tung nhìn Nhậm Kiệt bên trong một mặt thủy kính, cùng những tên cận vệ đội sau khi bị Nhậm Kiệt kí©h thí©ɧ điên cuồng huấn luyện kia, hắn không khỏi thở phào một hơi, nhẹ nhàng điểm một cái, mặt thủy kính kia lập tức hóa thành hơi nước tiêu tán giữa hư không.
Sở dĩ Nhậm Kiệt dám ở chỗ của mình buông lỏng một chút, vì hắn biết nơi này là Nhậm Thiên Hành tự mình bố trí trận pháp, cấm chế, nhưng không nghĩ tới Nhậm Thiên Tung rồi lại có thể khống chế trận pháp, cấm chế; từ nơi đó nhìn thấy hết thảy tình huống ở nơi này.
- Dùng lão gia chủ để kí©h thí©ɧ bọn họ một chút nhưng thật ra tạm được, bất quá hắn lại muốn tự mình huấn luyện cận vệ đội, còn muốn đích thân chế định kế hoạch cho cận vệ đội, không khỏi có chút ý nghĩ khác thường quá đi! Lúc này Mặc Hồng cũng đứng ở bên cạnh lục gia, hắn cũng đều nhìn hết thảy ở trong mắt, cảm giác Nhậm Kiệt có mấy lời rất không đáng tin cậy. Dù sao Nhậm Kiệt chỉ là Luyện Thể Cảnh, mà trong cận vệ đội bình thường nhất đều là Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín, còn có hơn mười người Chân Khí Cảnh, cùng ba gã Chân Khí Cảnh tầng thứ tám, Đồng Cường thì càng kinh người hơn đã bước vào cường giả Thần Thông Cảnh... Vậy mà hắn lại nói sẽ chế định tu luyện kế hoạch cho bọn họ, điều đó quả thực là làm trò cười cho người trong nghề.
- Ngươi chỉ thấy được như vậy thôi sao? Lục gia đột nhiên quay đầu nhìn hắn, trên mặt vẻ kinh ngạc và vui mừng còn chưa tan hết. Hiển nhiên một màn vừa rồi đã làm hắn bị rung động rất lớn.
Ái chà! Mặc Hồng lập tức ngẩn người tại đó, bởi vì lục gia hỏi như vậy khẳng định nói rõ mình nhìn thấy có vấn đề, nhưng hắn đích xác cảm giác Nhậm Kiệt nói những lời râu ông nọ cắm cằm bà kia này, cũng chỉ là khích lệ, kí©h thí©ɧ một chút những người đó, phía sau còn nói chính mình sẽ chế định kế hoạch... ở trong đầu Mặc Hồng xem ra điều này coi như là lời nói đùa.
Hoàn toàn là vô nghĩa, nói đùa mà thôi!
- Ừm! Thấy lục gia nhìn mình, Mặc Hồng không dám có chút giấu giếm, gật gật đầu.
- Người dễ dàng rơi vào ấn tượng lúc ban đầu làm chủ đạo, như vậy thực dễ dàng ảnh hưởng phán đoán của ngươi. Ngươi hãy nghĩ lại một chút một màn vừa rồi kia, mỗi một câu của tiểu tử này đều phi thường có mục đích, cơ hồ là nhìn thấu nhân tính, nội tâm của người khác. Hơn nữa đặc biệt nhằm vào Đồng Cường bọn họ: nói mấy câu có thể làm cho bọn họ bùng cháy lên chiến hỏa đã tắt nhiều năm, làm cho cuộc sống của bọn họ phóng thích ra, như là quốc gia bị xâm lược, chiến hỏa bùng cháy động viên trước trận chiến... ngươi cho rằng có ai nói mấy câu liền có thể làm được loại tình trạng này?
- Nếu hắn nói là một phen lời nói hoàn chỉnh, dõng dạc có thứ tự, thì có lẽ có người trợ giúp, nhưng biến hóa trong lời nói rời rạc của hắn, mà làm được điểm này, hiển nhiên là nắm chắc về nhân tính đã đạt đến trình độ nhất định. Cho dù là ta tự mình đi nói, cũng tuyệt đối không làm được loại trình độ này!
“Cái gì?” Mặc Hồng nghe xong, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: không ngờ lục gia lại nói tự mình đi nói đều không làm được loại trình độ này... làm sao có thể!
Khẳng định không có khả năng, lục gia là nhân vật gì, nếu không phải vì...
- Suy nghĩ thật kỹ vừa rồi mỗi một chi tiết, tính người, lòng người... là khó nắm trong tay nhất! Nhìn như đơn giản kì thực khó nhất... Nói đến đây, lục gia Nhậm Thiên Tung cảm khái nói: - Không nghĩ tới tiểu tử này lại còn có ngón này! Quả nhiên không hổ là huyết mạch của đại ca, trước đây thậm chí ngay cả ta đều nhìn lầm! Hiển nhiên là hắn đã xem thấu tình huống trên người Đồng Cường bọn họ, ngay cả ta cũng mấy năm gần đây mới hiểu được dụng ý của đại ca, mà hắn lại có thể nhìn thấu ngay!
Lục gia Nhậm Thiên Tung càng nghĩ càng cảm thấy thần kỳ, trên mặt không ngừng hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng. Hắn ngồi tại chỗ một hồi lâu, thẳng đến một canh giờ sau, mới vội vàng bước nhanh đi vào trong nhà gỗ, đồng thời còn không quên nhắc nhở Mặc Hồng: - Suy nghĩ kỹ lại, mặt khác chờ gia chủ mấy ngày nay hết bận rộn, có thời gian đi tới gia chủ nơi đó, thì nói ta không tiện rời đi, nếu khi nào gia chủ rảnh rỗi mời gia chủ di giá lại đây một chuyến. Còn nữa, với người bên ngoài tăng lớn tuyên truyền gia chủ mâu thuẫn với trưởng lão hội, cùng với mâu thuẫn giữa Nhậm gia và Cao gia. Bất cứ tin tức gì tại chỗ ở của gia chủ đều không được tiết lộ; các hạ nhân phục vụ ở chỗ gia chủ trước đây có thể tùy nghi toàn bộ xử lý, không thể lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào!
- A... Dạ! Mặc Hồng hơi sửng sốt một chút mới vội vàng đáp ứng, chỉ là còn chưa kịp phản ứng từ trong câu nói của lục gia Nhậm Thiên Tung.
Lục gia lại bảo mình đi mời, nên biết rằng lục gia không chỉ là một thành viên của trưởng lão hội, mà hắn còn không phải là không có thực quyền như những trưởng lão kia, thái độ như thế chứng tỏ một điều: hắn là thật đối đãi với Nhậm Kiệt đúng như một gia chủ, cho dù Nhậm Kiệt là vãn bối của hắn, là gia chủ bây giờ còn chưa trưởng thành bị trưởng lão hội áp chế.
Mặc Hồng cũng không ngốc ngếch, nhận được lục gia chỉ điểm, còn nhớ lại vừa rồi nhìn thấy từng chi tiết của Nhậm Kiệt trong viện từ trong thủy kính, càng nghĩ sâu hắn càng thấy sợ.
Hắn đâu biết, Nhậm Kiệt lại cảnh giới cao như vậy. Hơn nữa Nhậm Kiệt xuyên qua từ địa cầu tới đây, bởi vì nghe được Thánh nhân đời trước luận đạo nguyên vốn những điều nghe được, thấy được, học được... ngay cả chính hắn trước kia đều không nhớ tới những thứ, tri thức này nọ, rõ ràng toàn bộ đã cho hắn sử dụng.