“Muốn.”
“Không phải chủ nhân không vui sao?”
“Không vui chỉ là chuyện nhỏ, sự nghiệp dạy học trồng người mới là việc quan trọng. Để bồi dưỡng ra những nhân tài ưu tú, sự vui vẻ của riêng ta chỉ đành phải để lại sau cùng.”
Vượng Tài: “...”
“Đệ tử cấp SS ở đâu?”
“Đang trên đường chạy tới.”
...
Cùng lúc đó, cách Thiên Ma Tông hơn trăm dặm, hai bóng dáng xinh đẹp như hai luồng sáng rực rỡ đang vội vàng bay tới.
“Vô Hà quận chúa, ngài chậm lại chút, chúng ta cách Thiên Ma Tông không còn xa nữa rồi.”
Nhưng lời nói đó cũng chẳng khiến tốc độ của đối phương chậm lại.
“Lý ma ma, chúng ta không thể ngừng lại đâu. Dị tượng xảy ra ở Thiên Ma Tông đã qua được một tháng. Ta phải nhanh chóng chạy tới Thiên Ma Tông, chậm thêm nữa thì sẽ bỏ lỡ cơ duyên, ta nhất định sẽ tiếc nuối cả đời.”
Lý ma ma thở dài yếu ớt, trong ánh mắt không khỏi toát lên một chút đau lòng.
Cơ Vô Hà là con gái riêng của vương phủ, nàng phải cố gắng hơn gấp trăm lần so với bất kỳ một vương tử hay vương nữ nào trong vương phủ.
Để xứng với thân phận quận chúa của mình, không có lúc nào nàng không cố gắng.
Cuối cùng sự cố gắng cũng đã được đền đáp, nàng dần dần được người trong vương phủ thừa nhận.
Lẽ ra, nếu cứ theo đà đó mà bước thì cuối cùng, sẽ có một ngày nàng trút bỏ được dáng vẻ chú vịt con xấu xí, hóa thành một vương nữ chân chính của Tử Ninh Vương phủ Đại Chu.
Nhưng!
Sự kiện kia lại xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, nó đã đạp đổ tất cả mọi cố gắng của nàng.
Trong một đêm, nàng trở thành trò cười của cả vương phủ.
Nhưng nàng cũng không vì thế mà suy sụp, trái lại nàng còn cố gắng nhiều hơn, mỗi ngày, ngoài thời gian ăn cơm, nàng chỉ tu luyện, tu luyện và tu luyện.
Cho dù có là một nam tử thì cũng chưa chắc có thể làm được như vậy, huống chi, nàng chỉ là một nữ nhân mảnh mai!
Nàng vốn không cần phải liều mạng như vậy, cho dù bị tất cả mọi người trong vương phủ cười nhạo thì nàng vẫn là nữ nhi của Tử Ninh Vương phủ, vô số thanh niên tài tuấn của Đại Chu muốn theo đuổi nàng.
Nhưng nàng vẫn cứ liều mạng.
Liều mạng vì tôn nghiêm của chính mình.
Hai người vội vàng đi về phía trước, nhanh chóng tới được Thiên Ma Tông.
Bởi có thực lực, hai người không dừng lại ở sơn môn mà trực tiếp bay qua sơn môn, tiến vào bên trong Thiên Ma Tông.
Vương nữ của Tử Ninh Vương phủ, dù có cho Thiên Ma Tông một trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám động đến một cọng lông của nàng!
Huống hồ, bên cạnh nàng còn có một lão ma ma Tạo Hoá Cảnh đi theo, cho dù Thiên Ma Tông thật sự có ý kiến, bọn họ muốn chạy thoái ra khỏi Thiên Ma Tông cũng không là chuyện khó.
Sau khi vào Thiên Ma Tông, Vô Hà lập tức lấy ra la bàn Huyền Ngọc từ ống tay áo.
Lúc Tử Ninh Vương nhận về Vô Hà, hắn đã tặng cho nàng một pháp bảo Thiên giai cực phẩm, chỉ cần rót vào linh khí là có thể tìm ra được phương hướng lưu động của linh khí quanh mình, thứ này cũng có thể dùng để tìm bảo vật.
La bàn Huyền Ngọc vừa được lấy ra, trên bề mặt của nó đã hiện ra rõ ràng một đường vân dài hẹp trông như mạch máu, đó chính là phương hướng lưu động của linh khí quanh nàng.
“Ở hướng đó, đi thôi.”
Cơ Vô Hà và ma ma đi theo chỉ dẫn trên la bàn, nhanh chóng tìm đến một ngọn núi vắng vẻ không dễ bị phát hiện ở Thiên Ma Tông.
“Chỉ Thủy Phong?”
Lão ma ma khẽ cau mày nói:
“Quận chúa, trước khi đến đây, lão thân đã điều tra qua về Thiên Ma Tông. Chỉ Thủy Phong là một trong ba trăm hai mươi ngọn núi của Thiên Ma Tông, là một nơi cực kỳ bình thường. Không chỉ thế, phong chủ của Chỉ Thủy Phong, Lục Tiêu Nhiên, chỉ là một tu sĩ cực kỳ bình thường. Không biết chừng, tu vi của hắn còn thấp hơn ngài.”
Cơ Vô Hà dùng ánh mắt kiên định đáp lại:
“Thiên Ma Tông vừa mới xảy ra dị tượng trời sinh, mà Chỉ Thủy Phong này lại là nơi có linh khí nồng đậm và kỳ lạ nhất, vậy nên, dị tượng kia chắc chắn được gây ra bởi ngọn núi này. Trong ngọn núi này tuyệt đối có điều bất thường. Ta muốn vào đó xem một chút.”
“Vậy được rồi, nếu thế thì để lão thân đi cùng tiểu thư một lần.”
Dù sao thì với tu vi của mình, việc bảo vệ an toàn của quận chúa đại nhân cũng không thành vấn đề.
Hai người đều có thể cảm nhận được Chỉ Thủy Phong có trận pháp bảo vệ nên đã không bay đến đó.
Mặc dù bọn họ không sợ Thiên Ma Tông, nhưng chung quy cũng không đáng để gây chuyện.
Vừa tiếp đất, hai người lập tức bị dòng chữ khắc trên bia đá của Lục Tiêu Nhiên gây chú ý.
“Chỉ Thủy Phong là nơi cấm địa, người lạ chớ vào, nguy hiểm đến tính mạng.”
Lão ma ma nhẹ giọng đọc một lần, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
“Phong chủ của Chỉ Thủy Phong thật mạnh miệng. chỉ là một ngọn núi nhỏ nhoi, lại can đảm dám buông lời ngông cuồng như thế.”
“Biết đâu lời này là do Lục phong chủ để lại cho các đệ tử Thiên Ma Tông thì sao?”
Cơ Vô Hà thản nhiên lên tiếng, Lý ma ma cũng thu hồi nụ cười.
“Cũng đúng, cho dù tu vi của Lục phong chủ có kém đi nữa, nhưng dù sao cũng là một nhân vật ở Thiên Ma Tông, không phải là người mà những đệ tử Thiên Ma Tông có thể tùy tiện trêu chọc được. Nhưng đối với những người có cấp bậc như chúng ta, lệnh cấm này của hắn lại như một trò đùa.”
Cơ Vô Hà khẽ gật đầu, nhưng vẫn mở miệng nói:
“Tuy là vậy, nhưng chung quy là chúng ta đã tự tiện xông vào địa bàn của người khác. Lý ma ma nhớ là không được làm người khác bị thương đó. Nếu như tìm được cơ duyên thì đừng để người khác biết, như vậy chúng ta mới có thể lấy đi, còn nếu đã rơi vào tay Lục phong chủ, thế thì chúng ta chỉ có thể lấy vật ra trao đổi, nhất định không thể lấy cớ ta là vương nữ của Tử Ninh Vương phủ mà ỷ thế hϊếp người, cướp đoạt cơ duyên của đối phương.”
Lý ma ma dở khóc dở cười.
“Ta biết rồi, tiểu quận chúa của ta.”
Nhưng nàng cũng cảm thấy rất khâm phục trong lòng.
Mặc dù Cơ Vô Hà theo đuổi lực lượng, nhưng bản tính nàng không xấu, sẽ không vì mình mà ỷ thế hϊếp người.
Đi bắt nạt người vô tội.