Nghe thấy những lời bàn luận này, Huyền Võ tông chủ vừa mới đi vào không khỏi cảm thán.
Ánh mắt những người này thật sự là rất thấp, một Tiêu Bắc nho nhỏ mà cũng đã khϊếp sợ tới mức này.
Trước mặt Lục Tiêu Nhiên thì tên Tiêu Bắc này ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng.
Nếu bọn họ biết thực lực chân chính của Lục Tiêu Nhiên cực kỳ yêu nghiệt thì không biết bọn họ có sợ đến nỗi rớt hết cả cằm hay không.
Hắn nhìn vẻ mặt đáng thương của mọi người mà tưởng tượng viễn cảnh lúc hắn nói ra thực lực tạo trận của Lục Tiêu Nhiên, vẻ mặt của mọi người sẽ khϊếp sợ tới mức nào.
Ánh sáng lấp lóe nơi khóe mắt hắn, nhìn qua cái kẻ “hạc trong bầy gà” tên Tiêu Bắc kia, hắn không khỏi lắc đầu, trong mắt toát lên vẻ thất vọng.
Trước đó hắn vẫn cảm thấy Tiêu Bắc rất tốt.
Cho dù là tu vi hay tạo nghệ trận pháp thì người bình thường đều không thể so được với hắn. Hắn đã nhận ra Tiêu Bắc che giấu tu vi của mình. Tu vi chân chính của hắn đã đạt tới Sơn Hải cảnh Thập trọng rồi.
Thời điểm đó hắn còn có ý định thu nhận Tiêu Bắc về dưới trướng mình, để hắn làm đệ tử thứ hai của hắn.
Nhưng mà bây giờ không hiểu tại sao đem so sánh hắn với Lục Tiêu Nhiên thì hắn bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Bắc không tốt như trước nữa.
Lục Tiêu Nhiên này muốn thực lực có thực lực, muốn thiên tài có thiên tài, cực kỳ yêu nghiệt. Vậy mà hắn lại không tranh không đoạt, khiêm tốn học tập. Cũng chỉ có người như thế mới có thể trở thành thiên tài siêu việt đỉnh cấp.
Lại nhìn sang Tiêu Bắc, cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không tốt chính là tính cách này giống như cả thiên hạ đều không đáng cho hắn để tâm.
Thậm chí có đôi khi hắn nhìn thấy mình cũng không có biểu cảm tôn kính. Nếu không phải mình thích hắn, hơn nữa lại có thân phận đặc thù là tông chủ Huyền Võ Chân Tông, nhân vật số một số hai trong danh môn chính phái thì quả thật rất muốn tát cho hắn hai cái.
Bỗng nhiên trong đám người không biết ai đã hét lên một tiếng hoảng sợ.
“Các ngươi nhìn kia, là thánh nữ Huyền Võ Chân Tông, Tần Tử Mặc đang đến đây.”
Hắn vừa kêu xong thì ánh mắt mọi người liền đồng loạt quay sang Tần Tử Mặc.
Đẹp!
Đẹp tắt thở!
Nữ nhân trong thế giới võ đạo đều da trắng dáng xinh, trên mặt không có một nốt mụn hay tàn nhang, tạp chất trong cơ thể đều bị bài trừ ra ngoài trong quá trình tu luyện. Hoàn toàn có thể xem như tiên giáng trần.
Nhưng mà có một số mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp, một khi xuất hiện thì sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Giống như một nhóm những hot girl trông rất xinh đẹp, nhưng khi ở cùng một chỗ với Thiên kim Đại tiểu thư thì ắt sẽ bị lu mờ.
Khác biệt của bọn họ chính là ở khí chất.
Khí chất độc nhất vô nhị nghiền áp chúng sinh!
Trong lúc Tần Tử Mặc vừa đi ra thì Tiêu Bắc cũng mở mắt ngay lập tức.
Không phải là ánh mắt sắc bén, chỉ có tia sáng dịu dàng.
Còn có nhớ lại, yêu thương, áy náy, si tình... Còn có... một tia du͙© vọиɠ chiếm giữ!
Hắn hít sâu một hơi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
“Sư tôn... Ba ngàn năm, Tiêu Bắc rốt cuộc lại được gặp ngươi!”
Hốc mắt của hắn đỏ lên, nhưng ánh mắt hắn dần dần trở nên kiên định.
“Kiếp này ta nhất định phải đồng hành cùng ngươi, chúng ta cùng nhau vượt qua hồng trần. Ta nhất định sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đυ.ng tới ngươi!”
“Còn Huyền Võ Chân Tông, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ nó. Ngươi hãy chờ xem.”
Lúc này, một vị trưởng lão của Huyền Võ Chân Tông trên đài cao đã bắt đầu đọc diễn văn.
Hắn nói ba la bo lo một tràng dài, vậy mà vẫn có nhiều người thật sự chăm chú lắng nghe, ví như Trần tông chủ của Thiên Ma Tông và một vài vị trưởng lão đều thẳng người chăm chú lắng nghe.
“Thật may Lục Tiêu Nhiên giữ được vị trí ba mươi hai. Năm mươi vị trí đầu bảng đều được Huyền Võ Chân Tông ban thưởng, Thiên Ma Tông chúng ta cũng sẽ lên đài lĩnh thưởng.”
Mấy vị trưởng lão nắm chặt tay, cực kỳ kích động.
Đây là việc lĩnh thưởng trước mặt đa số tông môn trên toàn bộ Đại Chu, ý nghĩa của nó vô cùng đặc biệt.
Tối hôm qua bọn họ đã họp một lần, quyết định sau khi trở về nhất định phải đóng khung giấy khen của Lục Tiêu Nhiên, treo bên trong đại điện Thiên Ma Tông để cho các trưởng lão của các tông môn khác mỗi khi đến thăm đều sẽ nhìn thấy.
Trong lúc bọn họ vẫn đang phấn khích, trưởng lão Huyền Võ Chân Tông đã phát biểu xong, bắt đầu trao giải.
“Sau đây ta tuyên bố, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Xin mời Tiêu Bắc đến từ Giang thành, quán quân của đại hội trận pháp lên đài nhận thưởng.”
Tiêu Bắc nắm chặt nắm đấm, thở ra một hơi rồi cất bước đi lên đài.
Huyền Võ tông chủ đi tới chúc mừng hắn.
“Chúc mừng ngươi đã đạt được quán quân đại hội trận pháp năm nay. Huyền Võ Chân Tông chúng ta thưởng cho ngươi một trận pháp thiên giai cực phẩm, một công pháp thiên giai cực phẩm, lại thêm một binh khí thiên giai cực phẩm.”
“Hít hà!”
Nghe thấy phần thưởng của Huyền Võ tông chủ, mọi người đều nổi da gà.
Phần thưởng này quả thật rất lớn, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Tuy nhiên vẻ mặt Tiêu Bắc lại rất lạnh nhạt, dường như không quan tâm.
Hắn chính là Đại đế, làm sao lại để ý mấy thứ nhỏ nhặt đó chứ.
Huyền Võ tông chủ thấy hắn không trả lời, hơi nhíu mày.
“Tại sao ngươi không nói lời nào? Không lẽ ngươi không thích những thứ này?”
Tiêu Bắc lắc đầu.
“Không hẳn. Thật ra ta đến đây không phải vì mấy thứ phần thưởng đó. Ta đến vì một chuyện khác.”
“Hả? Là chuyện gì?”
Tiêu Bắc nhìn thoáng qua Tần Tử Mặc, dịu dàng cười, nói:
“Ta đến để cầu hôn. Ta muốn thỉnh Huyền Võ Chân Tông gả thánh nữ Tần Tử Mặc cho ta.”
Hết chương 85.