Chương 84: Con gái lớn không thể giữ

Vậy nên pháp sư trận pháp đạt tới trình độ như hắn, nhìn qua trận pháp thì sẽ nhìn được những cái mà người khác không thể nhìn ra được.

Pháp sư trận pháp đỉnh cao khi bố trí trận pháp đều có khí tinh thần của chính mình ở bên trong trận pháp. Giống như một nhà thư pháp, dù cho muốn giả vờ không biểu hiện thực lực tốt nhất của mình ra thì cũng không thể che giấu thói quen viết lách và tình cảm của chính mình đã khắc sâu trong xương tủy bao năm qua.

Trận pháp của Lục Tiêu Nhiên cũng giống như thế.

Con đường tạo nghệ trận pháp của hắn quá mức xuất sắc, vậy nên cho dù hắn cố ý che giấu thực lực của mình thì khi tạo trận pháp cũng sẽ có hơi thở không thể che giấu được, đó là cỗ hơi thở độc đáo của một pháp sư trận pháp đỉnh cao.

Nếu không phải vì Huyền Võ tông chủ cũng là một pháp sư trận pháp cấp cao thì hắn chắc chắn sẽ không thể nào nhìn ra được một chút manh mối.

Xoa xoa mi tâm, Huyền Võ tông chủ khϊếp sợ hết hồn.

“Xem ra tên nhóc này đúng là che giấu rất sâu. Nếu như thực lực của ta không đủ thì chỉ sợ ngay cả ta cũng nhìn không ra manh mối này.”

“Trước đây ta còn nghĩ Tiêu Bắc đã là thiên tài khó gặp trong mấy trăm năm qua của Đại Chu rồi. Nhưng mà khi gặp Lục Tiêu Nhiên thì Tiêu Bắc cũng chẳng là cái gì. Thậm chí ngay cả ta cũng không bằng. Tạo nghệ trận pháp của hắn chỉ sợ trong cả Đại Chu cũng không ai sánh bằng.”

Nói xong Huyền Võ tông chủ giơ ngón tay cái lên.

Tần Tử Mặc giương khóe miệng lên, gò má ửng đỏ, tâm trạng cực kỳ sung sướиɠ, giống như người được khen là chính mình vậy.

“Đương nhiên hắn chắc chắn có khả năng. Nhưng mà sư tôn, có lẽ hắn không muốn để cho người khác biết tạo nghệ của hắn. Ngươi không nên nói ra ngoài nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Huyền Võ tông chủ nghe thấy giọng nói của đồ đệ bảo bối có chỗ không đúng, hắn dở khóc dở cười nói:

“Con bé kia, ngươi quan tâm chuyện của hắn như thế, không phải là đã thích hắn đó chứ?”

“Hả?”

Tần Tử Mặc đỏ mặt, liên tục lắc đầu nói:

“Sư phụ, người đừng nói bậy. Ta... Ta chỉ đơn giản là muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn thôi.”

“Hả? Thật sao? Vốn dĩ ta còn định xem xét giúp ngươi tác hợp mối hôn sự này. Nếu ngươi đã nói như vậy thì thôi quên đi.”

Tân Tử Mặc nôn nóng. Đương nhiên nàng không phải thật sự muốn nói không thích hắn.

Đối với nàng, Lục Tiêu Nhiên không chỉ đơn giản là anh hùng cứu mỹ nhân mà còn là một thiên tài cường đại trong tạo nghệ trận pháp.

Nam nhân sẽ thích mỹ nữ, mà nữ nhân sẽ thích nam nhân cường đại.

Đó luôn là một chân lý mãi mãi không thay đổi.

“Sư phụ, ngươi nói thật sao?”

Huyền Võ tông chủ nhìn vẻ mặt của đồ nhi, hắn còn có thể không rõ tâm tư của nàng hay sao?

Điều này làm cho hắn không nhịn được mà ghen tị, cũng không nhịn được mà cảm khái trong lòng.

Con gái lớn không giữ được mà.

“Ngươi thấy ta nói đùa bao giờ chưa? Đứa nhỏ này là một thiên tài trận pháp cực phẩm. Nhân vật như vậy cho dù bây giờ chỉ là một kẻ vô danh nhưng tương lai sớm muộn gì cũng sẽ vang danh thiên hạ. Nên nhớ vật đổi sao dời, chớ coi khinh kẻ nghèo.”

“Vật đổi sao dời, chớ coi khinh kẻ nghèo! Câu này của sư tôn rất hợp tình hợp cảnh.”

Huyền Võ tông chủ lắc đầu, bối rối nói:

“Câu này không phải do ta nói. Ta cũng chỉ mượn một chút mà thôi.”

“Nghe nói đây là lời nói của Cơ Vô Hà, quận chúa của Tử Ninh Vương phủ sau khi đính hôn với một nam tử trong lúc lưu lạc nhân gian.

Lúc đó Cơ Vô Hà bị vương phủ tìm về, thân phận hai người lúc đó như cách xa vô cùng. Nàng lựa chọn đưa cho hắn một phần lễ lớn, cầu hắn từ hôn.

Kết quả là thiếu niên kia cảm thấy mình phải chịu nhục, giận dữ mà thốt lên những lời này.

Sau đó qua ba năm ngắn ngủi, hắn quả thật đã đánh bại Cơ Vô Hà, thanh danh vang dội. Câu nói này cũng lan truyền rộng rãi, rất nhiều người trẻ tuổi đều thích dùng câu này để răn dạy.”

“Hóa ra là thế.”

Bỗng dưng một tiếng chuông vang truyền tới, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.

Tần Tử Mặc lập tức mở miệng nói:

“Sư tôn, ta đi thay quần áo, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.”

“Ừ đi đi.”

Nhìn thấy đồ đệ bảo bối rời đi, Huyền Võ tông chủ lẩm bẩm:

“Tử Mặc đã trưởng thành rồi, cũng đã tới lúc phải gả đi thôi. Lục Tiêu Nhiên này quả thật không tệ, tuổi còn trẻ mà tạo nghệ trận pháp đã thâm sâu như thế, ngay cả ta cũng không theo kịp.”

“Đáng sợ hơn chính là hắn vẫn còn trẻ, sự nghiệp sau này càng không thể đoán được. Không biết hắn sẽ còn tiếp tục đạt tới cấp độ nào nữa. Nếu có thể gả cho hắn thì Tử Mặc cũng sẽ không thiệt thòi.”

“Nhưng mà thân phận hiện tại của hắn có hơi thấp, chỉ là một trưởng lão của Thiên Ma Tông...”

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy hơi đau đầu, hắn liền xoa xoa huyệt Thái Dương.

“Bỏ đi. Trước tiên vẫn nên làm cho xong lễ trao giải đã.”

...

Trên sân đấu rất nhiều tu sĩ đã tụ tập từ rất sớm.

Mặc dù mọi người đã biết kết quả cuối cùng, nhìn thấy được bảng vàng nhưng ai nấy vẫn đều mong chờ đến lễ trao giải.

Những tiếng thảo luận trong đám đông cũng chưa từng dừng lại.

Vô số ánh mắt và giọng nói đều tập trung vào một bóng người đang khoanh tay đứng giữa quảng trường, dáng vẻ ngạo nghễ.

“Tên Tiêu Bắc này chắc chắc sẽ danh chấn thiên hạ.”

“Chắc chắn rồi. Hai mươi trận đấu, dùng tư thế nghiền áp đối phương tuyệt đối đoạt được quán quân lần này. Thật sự là rất mạnh.”

“Quan trọng là hắn vẫn còn trẻ, chỉ cần cho hắn tu luyện thêm vài chục năm thì không biết hắn sẽ tăng lên tới trình độ nào nữa.”

“Thật là đáng sợ. Tiếc là trước đó ta không kết bạn với hắn, nếu không sau này có hắn chỉ điểm một chút thì chắc chắc đủ cho ta kiêu ngạo hai trăm năm.”

Hết chương 84.