Chương 75: Mùi vị này hơi nghiện

Tiêu Bắc này là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, nhất định phải treo trên bảng Trảm sát của Liên Minh kẻ áo Thù.

Hiện tại hắn đã phát triển đến Sơn Hải cảnh thập trọng, nếu cho hắn thêm một khoảng thời gian nữa, hắn chắc hẳn sẽ phát triển đến Luyện Thần cảnh Thập trọng. Đợi đến khi hắn đạt đến khoảng Phản Hư cảnh, lại thêm đặc tính vượt cấp chiến đấu cùng với thủ đoạn càng ngày càng tăng, ước chừng ngay cả mình cũng không có cách nào bắt được hắn nữa.

Chẳng qua, trước khi điều tra hắn kĩ càng, Lục Tiêu Nhiên vẫn chưa đến nỗi phải ra tay với hắn.

Dường như là cảm nhận được mình bị người khác nhìn chằm chằm, ánh mắt của Tiêu Bắc cũng quét đến bên này.

Ánh mắt của hắn chạm vào ánh mắt của Lục Tiêu Nhiên.

Trong khoảnh khắc nháy mắt đó, con ngươi của hắn hơi loé qua một đạo hồ quang điện màu vàng kim, loé lên một cái rồi biến mất.

“Cặn bã Linh Cảnh tam trọng?”

Cuối cùng, hắn cũng không nhìn Lục Tiêu Nhiên nữa.

Dường như một tên cặn bã Linh cảnh tam trọng nhỏ bé vẫn không đáng để hắn chú ý.

Đối với loại kiêu ngạo kiểu Long Ngạo Thiên này, Lục Tiêu Nhiên không nói nên lời, xoa xoa ấn đường.

Không hổ là khí vận chi tử, kiểu ra vẻ này quả nhiên là dùng đúng chỗ. Hắn liếc nhìn mình, sau đó liền ném mình ra sau ót, không thèm nhìn một cái, dường như mình chính là một nhân vật nhỏ bé tầm thường.

Nhưng trên thực tế, hắn vừa mới dùng một loại đồng thuật cực kì mạnh mẽ cũng không nhìn thấu nguỵ trang của mình.

Đây cũng là do hắn là khí vận chi tử, nếu như là một người khác có lẽ sớm đã bị người ta một quyền đánh bay rồi.

Lục Tiêu Nhiên cũng sẽ không để ý.

Loại khí vận chi tử giống như đối phương không chỉ là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, mà ngay cả nhân duyên cũng là cực tốt.

Nếu như bây giờ bản thân ra tay áp chế hắn, bàn về thực lực ước chừng đã đủ rồi.

Nhưng nếu như vậy sẽ lộ ra bí mật của mình, đồng thời, có lẽ còn chưa gϊếŧ chết được đối phương, Thái Thượng trưởng lão nào đó của Huyền Võ Chân tông có thể đã chạy ra nói hắn là đệ tử thân truyền của mình hay gì đó.

Sau đó đại chiến một trận với mình, hai bên đánh đến bất phân thắng bại. Cuối cùng, Tiêu Bắc còn muốn đưa ra lời khiêu chiến với mình trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ.

Ví dụ như hẹn ước ba năm, hẹn ước năm năm hay gì đó. Nếu như không phải mình xuyên không đến, chỉ số IQ sẽ bị hạ thấp xuống một cách khó hiểu, sau đó thì chấp nhận.

Một khi chấp nhận khiêu chiến, vậy thì coi như xong rồi, hắn không thể ra tay với Tiêu Bắc nữa, lại vô cùng tức giận, chỉ có thể phái ra thủ hạ thân tín của mình, từng người từng người một đi dạy dỗ Tiêu Bắc.

Cuối cùng, đợi đến khi hắn trưởng thành thành công sẽ đến mở ra một làn sóng độc nhất vô nhị với mình.

Mặc dù hắn không hiểu, vì sao những nhân vật phụ ngu ngốc này phải nịnh nọt một tên ra vẻ lại kiêu căng, cả ngày bày ra một dáng vẻ ta đây là đệ nhất thiên hạ, Long Ngạo Thiên nhìn người bằng lỗ mũi. Nhưng mà ông trời thích, vậy thì hết cách rồi.

Lúc này, những đại sư trận pháp của các Tông môn đều đã dần dần bắt đầu tiến vào nơi thi đấu.

Lục Tiêu Nhiên cũng không ngoại lệ.

Sự chú ý của hắn đã không còn ở trên người Tiêu Bắc nữa.

Tiêu Bắc không phải là thần, vẫn chưa đến nỗi khiến hắn phải nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, mọi lúc mọi nơi.

Hiện tại, thần thức của hắn đã tung ra toàn trường.

Cảnh tượng này khiến một vị trưởng lão Huyền Võ Chân tông đang nhắm mắt ở trên đài cao đột nhiên mở mắt ra.

Tu vi của hắn đã là Kham Ly cảnh nhất trọng, là người phụ trách thủ hộ ở đây.

Nhưng tu vi của Lục Tiêu Nhiên ở trên hắn, cho dù hắn cảm nhận được dường như có người đang phóng thích thần thức, nhưng hắn lại không thể nào đoán ra được cuối cùng là ai.

Là thiên tài đến từ Giang Bắc sao?

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu Bắc, hắn biết Tiêu Bắc có ẩn giấu thực lực, dù sao khác biệt cảnh giới giữa hai người vô cùng lớn, Tiêu Bắc vẫn không thể dễ dàng che giấu được hắn.

Chẳng qua, mặc dù hắn không có cách nào hoàn toàn nhìn thấu Tiêu Bắc, nhưng trong lòng hắn ít nhiều cũng biết được đại khái, thần thức này tuyệt đối sẽ không phải là của Tiêu Bắc.

Hắn vẫn chưa có thực lực đó.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Mà người chủ khảo cũng bắt đầu tuyên bố tỉ thí bắt đầu.

“Ngày thứ nhất, tỉ thí của chúng ta là trận pháp cơ bản, Tụ Linh trận!”

“Ngày thứ hai, tỉ thí của chúng ta là Huyễn trận, trận pháp đơn giản nhất trong trận pháp.”

“Hôm nay, tỉ thí của chúng ta là trận pháp Phòng Ngự trong trận pháp.”

“Tiếp theo, tỉ thí bắt đầu.”

Tất cả trận pháp sư đều đã bắt đầu xây dựng trận pháp, Tiêu Bắc kia lại là hít thở sâu một hơi, nói:

“Sư tôn, năm xưa ngươi bị người ép chết, mặc dù Bắc Nhi tu thành Đại Đế, gϊếŧ hết kẻ thù của ngươi cũng không thể làm ngươi sống lại. Nhưng Bắc Nhi lại may mắn được sống lại lần nữa. Lần này, Bắc Nhi sẽ giành được hạng nhất, nắm lấy đệ nhất ở trên tỉ thí trận pháp, gia nhập vào Huyền Võ Chân Tông. Đến lúc đó, ta sẽ cầu hôn sư tôn.”

“Cả đời này, Bắc Nhi sẽ bảo vệ ngươi! Sẽ không ai dám tổn thương ngươi nữa!”

Những lời này rơi vào trong tai Lục Tiêu Nhiên, khiến hắn nhịn không được khịt mũi khinh bỉ.

Giả vờ chơi trò ngây thơ gì chứ? Giả vờ tình cảm thuần khiết gì chứ? Ngươi đã cướp đi vị hôn thê của đồ đệ ta ở Giang Thành rồi, hiện tại lại đến tìm sư tôn gì nữa, mở hậu cung thì mở hậu cung, còn nói muốn bảo vệ người ta, không làm tồn thương người ta, ngươi có buồn nôn không hả?

Nếu như ngươi thật sự thích sư tôn, ngươi hãy trực tiếp lấy sư tôn của ngươi đi, còn trêu ghẹo nữ nhân khác làm gì?

Quả nhiên, khí vận chi tử đều là đồ ngu ngốc siêu cấp vô địch tam quan lệch đến cực điểm.

Hết chương 75.