Chương 73: Tám mươi bước cười không bước (2)

Lúc hắn còn chưa đến nơi thì đã nghe nói tông chủ nhà mình đã đến rồi, đang cãi nhau với các môn chủ khác.

“Ngô Phong Vân, Thiên Kiếm môn của ngươi, chẳng phải chỉ là do gặp may nên mới đoạt được vị trí thứ tám mươi sao? Có cái gì tốt đẹp đâu chứ?”

“Vậy thì thế nào? Dù sao cũng là tám mươi, so với tông môn nào đó cuối cùng chỉ ở vị trí một trăm, không phải là tốt hơn rất nhiều sao?”

“Xì! Nếu không phải trưởng lão Lục Tiêu Nhiên của Thiên Ma tông bọn ta bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, các ngươi cảm thấy Thiên Ma tông bây giờ sẽ ở vị trí một trăm sao?”

“Lão Trần, lời ngươi nói có hơi không hợp lý rồi đó. Tối hôm đó, trong quán rượu, đệ tử Thiên Ma tông của các ngươi chết, rất nhiều đệ tử của Thiên kiếm môn chúng ta cũng chết. Người chết của hai bên đều là các pháp sư trận pháp, trùng hợp đến vậy sao?”

“Ngô Phong Vân, hôm nay lão tử phải liều mạng với ngươi, ngươi có tin bây giờ ta lập tức chém chết ngươi không?”

Trần tông chủ đã vô cùng tức giận, còn môn chủ Ngô Phong Vân lại tỏ thái độ khinh thường.

“Ngươi mà cũng dám chém chết ta, Thiên Kiếm môn của bọn ta dù sao cũng ở vị trí tám mươi, Thiên Ma tông các ngươi lại ở vị trí thứ một trăm. Cũng không thể thay đổi được chuyện Thiên Kiếm môn của bọn ta mạnh hơn Thiên Ma tông của các người.”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lục Tiêu Nhiên lập tức đen lại.

Hắn nghĩ mình muốn rời nơi thi đấu, không tham gia tỉ thí nữa, sau đó tìm một nơi nào đó rồi tu luyện thêm một tháng nữa, chờ đến khi đại hội xong rồi lại chạy đến nói mình bị lạc đường.

Quá mất mặt.

Vị trí tám mươi và vị trí một trăm mà vẫn còn mặt mũi cấu xé nhau!

Người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước, nhưng bọn họ lại có vẻ tốt hơn, cao hơn những người đó, tám mươi bước cười một trăm bước.

Chuyện càng quá đáng hơn chính là Thiên Kiếm môn giành được vị trí thứ tám mươi lại vẫn rất tự hào.

Kiểu sung sướиɠ này của bọn họ, Lục Tiêu Nhiên không thể hiểu được.

Vốn dĩ Lục Tiêu Nhiên thật sự không muốn ra mặt, nhưng nhìn thấy hai bên sắp đánh nhau, lại càng mất mặt hơn.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải đứng ra.

“Tông chủ. Thật xin lỗi, ta đến muộn rồi.”

Trần tông chủ đang chuẩn bị ra tay, thì nghe thấy giọng nói này, cả người hắn đột nhiên run lên, sau đó kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy đúng là Lục Tiêu Nhiên thì hốc mắt có hơi đỏ lên.

Hắn ngay lập tức bước nhanh đến vỗ vỗ vai Lục Tiêu Nhiên, giọng điệu có hơi nghẹn ngào nhưng đầy phấn khích.

“Tiêu Nhiên, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta cứ nghĩ ngươi đã bị người của Ma Môn gϊếŧ rồi chứ, cuối cùng cũng đến rồi.”

“Ừm...”

Lục Tiêu Nhiên có chút không nói nên lời, vị tông chủ này cũng bị Thiên Kiếm môn bắt nạt đến thảm, lúc nhìn thấy mình giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.

“Nhờ phúc lớn của tông chủ, đêm hôm đó trời có vẻ tối hơn nên ta mới thoát khỏi bọn họ.”

“Chỉ cần có thể trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Hắn lại vỗ vỗ vai Lục Tiêu Nhiên, Trần tông chủ quay đầu lại, cằm hơi nhếch lên, cả người hắn rõ ràng là đã khác rất nhiều so với trước đó.

Lúc nãy hắn vừa bất lực vừa phẫn nộ, nhưng bây giờ vẻ mặt lại tràn đầy khinh thường và thách thức.

“Ngô Phong Vân, đại sư trận pháp của Thiên Ma tông ta, Tiêu Nhiên trưởng lão đã trở lại, Thiên Kiếm môn của ngươi cứ rửa cổ chờ sẵn đi.”

Ngô Phong Vân liếc nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng khinh thường.

“Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ bị dọa sợ sao?”

“Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”

“Ai sợ ai?”

Hai bên đều khịt mũi một tiếng, phất tay áo rồi bước vào lều trại của mình.

Ở bên này, vài người của Thiên Kiếm môn đều có vẻ mặt hơi cứng nhắc nói:

“Môn chủ, ta nghĩ tên họ Trần đó coi trọng tên nhóc kia như vậy, tên nhóc đó, ngươi thật sự không định giở chút thủ đoạn nào sao?”

Ngô Phong Vân nở nụ cười lạnh lùng.

“Sao phải sợ hắn? Nhìn tuổi của hắn, nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi, ba mươi tuổi, ở tầm tuổi này, cho dù có bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt được bao nhiêu.”

Dừng một chút, hắn thu lại nụ cười chế nhạo trên mặt mình rồi nghiêm mặt nói:

“Chỉ có điều, các người nói cũng rất đúng, mặc dù không biết tên họ Trần đang khoe mẽ cái gì, nhưng hắn cũng không phải loại ngu ngốc tự cho mình là đúng, ta bắt đầu tịnh tâm tu luyện chỉ để đợi đại hội trận pháp ngày hôm nay bắt đầu, ta sẽ lại một lần nữa tiêu diệt Thiên Ma tông uy phong đó!”

Ở chỗ Thiên Ma tông, sau khi Lục Tiêu Nhiên được mời vào lều trại, đại trưởng lão lập tức bưng một chén trà linh khí đến.

Lục Tiêu Nhiên có chút được sủng mà lo sợ.

“Đại trưởng lão, ngươi khách sáo quá, ta tự làm được mà.”

Đại trưởng lão lắc đầu, nhét chén trà linh khí vào tay Lục Tiêu Nhiên.

“Là do bọn ta không bảo vệ tốt cho ngươi, khiến ngươi phải lang thang ở bên ngoài suốt một tháng trời, chén trà này cứ xem như bọn ta xin lỗi ngươi.”

“Tuyệt đối không thể, mọi người đều là trưởng bối của Tiêu Nhiên, đừng khách sáo như vậy.”

“Phải, phải, một chén trà này của bọn ta cũng không đủ để xin lỗi ngươi, ngược lại là muốn ngươi giúp bọn ta rửa mối nhục này.”

Nghe vậy, Lục Tiêu Nhiên không có lựa chọn nào khác, đành phải nhận lấy chén trà linh khí, nhưng hắn không uống mà mở miệng hỏi:

“Thiên Ma tông của chúng ta, thật sự là thê thảm như vậy sao? Ta nhớ trình độ trận pháp của Vương trưởng lão và Thiết trưởng lão cũng không phải kém, tại sao lại thua Thiên Kiếm môn nhiều như vậy?”

Tông chủ lắc đầu thở dài một tiếng, vẻ mặt của những trưởng lão khác cũng có chút ảm đạm.

Đại trưởng lão mở miệng nói:

“Nói thật cho ngươi biết, Vương trưởng lão đã qua đời ở trấn nhỏ rồi.”

“Không thể nào? Tu vi của Vương trưởng lão đã đạt tới Luyện Thần cảnh!”

Hết chương 73.