Cơ Vô Hà quay đầu, ánh mắt chuyển về phía muội muội, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc nào.
Từ nhỏ, Cơ Vô Hà đã lưu lạc ở bên ngoài, thời gian hai người sống chung không dài.
“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Ta còn tưởng ngươi muốn ở ao cá nhỏ của Thiên Ma tông đó tới khi già chết chứ.”
Cơ Vô Hà hơi siết chặt nắm đấm.
Chạm mặt Cơ Vô Thương, những ký ức bị người khác khinh thường khi ở trong vương phủ dường như trở nên sống động trong đầu nàng.
Nhưng ngay sau đó, nàng hít một hơi thở sâu, thả lỏng tâm trạng của mình.
Sư tôn đã từng nói, khi không đánh lại người khác, thì đừng phát giận bừa bãi như công chúa.
“Xin vương huynh đừng hiểu lầm, ta đến đây chỉ vì vương huynh tới, nên cố ý đến gặp mặt ngươi một lần. Sau đó, ta vẫn phải về Thiên Ma tông tu luyện.”
“Hử?”
Cơ Vô Thương hơi nhíu mày, sắc mặt không quá vui vẻ.
“Phụ vương có lệnh, muốn ta dẫn ngươi về vương phủ, hy vọng ngươi đừng khiến ta khó xử.”
Cơ Vô Hà khẽ cắn môi.
“Xin lỗi, vương huynh, xin thứ cho Vô Hà thật sự khó lòng nghe lệnh. Sau này ta sẽ đích thân về vương phủ giải thích với phụ vương.”
Cơ Vô Thương hừ nhẹ một tiếng.
“Chuyện này không thể tùy ngươi, nếu ngươi đã không muốn đi, thì đừng trách ta không khách khí rồi. Người đâu, dẫn nàng đi.”
“Vâng!”
Sau đó, vị thuộc hạ bên cạnh Cơ Vô Thương đó bùng nổ luồng khí thế của Sơn Hải cảnh thất trọng.
Sắc mặt Cơ Vô Hà thay đổi, nàng đến đây, vốn là muốn khuyên nhủ Cơ Vô Thương đừng dẫn mình về. Bây giờ xem ra, nói đạo lý là không nói thông được rồi.
Nhưng nàng sẽ không lỗ mãng đánh một trận với Cơ Vô Thương.
Không nói bản thân Cơ Vô Thương đã là cao thủ Luyện Thần cảnh, chỉ nói toàn bộ những người dưới tay hắn đều là Sơn Hải cảnh. Nàng vừa mới bước vào Sơn Hải cảnh nhất trọng, sao có thể đánh lại được?
Vì thế, sau khi hít một hơi thật sâu, Cơ Vô Hà lập tức chắp tay nói:
“Phụ vương, sao ngươi lại đến đây?”
“Hử?”
Đám người Cơ Vô Thương lập tức quay đầu lại nhìn.
Nhưng chính lúc này, Cơ Vô Hà quay người chạy.
Đợi đến khi đám người Cơ Vô Thương phản ứng lại, nàng đã chạy ra ngoài mấy dặm rồi.
Khuôn mặt của Cơ Vô Thương không nhịn được co giật.
“Lão Lưu, ngươi phụ trách đuổi theo nàng.”
“Vâng.”
Lão Lưu có tu vi Sơn Hải cảnh thất trọng, đương nhiên tốc độ sẽ không chậm.
Nhưng Cơ Vô Hà có công pháp thêm vào cũng không phải dạng vừa. Tuy cảnh giới của nàng thấp hơn Lão Lưu nhiều, nhưng vẫn có thể chống đỡ được chút ít.
Dù vậy, qua bốn trăm dặm đường, nàng vẫn bị Lão Lưu bắt kịp.
“Quận chúa, dừng lại đi, đừng để thuộc hạ khó xử.”
Cơ Vô Hà cắn răng, quay lưng lại đánh ra một chưởng.
“Lão Lưu, đừng trách ta.”
Khi một chưởng này đánh tới, lão Lưu không để ý. Khi Cơ Vô Hà rời khỏi vương phủ, còn chưa tới cả Linh cảnh ngũ trọng. Trong mấy tháng thời gian ngắn ngủi này, nàng vẫn chưa đủ để tạo thành uy hϊếp với mình.
Thế nhưng!
Khi một chưởng này của Cơ Vô Hà ép tới gần, đồng tử của lão Lưu đột nhiên co lại.
Từ một chưởng này, hắn lại cảm nhận được uy lực của Sơn Hải cảnh.
“Mạnh quá!”
Trong lúc vội vàng, lão Lưu không kịp chuẩn bị, lập tức vung ra một quyền, đυ.ng vào chưởng phong của Cơ Vô Hà.
Ầm!
Theo một tiếng nổ kịch liệt, hai người đều liên tục lùi ra xa mấy mét.
“Quận chúa, tu vi của ngươi đã tới Sơn Hải cảnh rồi?”
“Không sai, lão Lưu, ngươi là phục tùng của vương phủ, ta không muốn giao chiến với ngươi. Ngươi đi đi, nói với vương huynh ta, đừng đến tìm ta nữa. Ta chỉ muốn ở bên cạnh sư tôn ta.”
Lão Lưu lắc đầu.
“Tuy tu vi của quận chúa tăng lên rồi, nhưng không thể vì vậy mà thuộc hạ bỏ qua ngươi. Vẫn mong quận chúa thông cảm. Hơn nữa… tu vi của quận chúa cũng chỉ có Sơn Hải cảnh nhất trọng, còn thuộc hạ là Sơn Hải cảnh thất trọng. Quận chúa tuyệt đối không phải là đối thủ của thuộc hạ.”
Cơ Vô Hà cắn chặt răng, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
Lão Lưu nói không sai, cho dù nàng đã là Sơn Hải cảnh, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn còn như cũ.
Mình cùng lắm có thể chiến đấu với kẻ địch vượt qua hai cảnh giới nhỏ, nhưng vẫn còn có năm cảnh giới nhỏ nữa.
Nhưng đúng lúc nàng nguy nan, một giọng nói quen thuộc lại đột nhiên vang lên bên tai.
“Nàng không phải đối thủ của ngươi, nhưng không biết, thêm hai chúng ta thì sao?”
Thân thể mềm mại của Cơ Vô Hà run lên. Nàng quay đầu lại nhìn, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
“Đại sư huynh, tiểu sư đệ, sao hai người các ngươi lại tới đây rồi?”
Vân Ly Ca nở nụ cười.
“Sư tôn dự đoán được, vương phủ sẽ gây bất lợi cho ngươi, cho nên sai hai chúng ta đến giúp ngươi.”
Mắt Cơ Vô Hà hơi cay. Nàng đến đây một mình vì biết sư tôn không thích bị liên lụy vào quá nhiều chuyện, không ngờ sư tôn vẫn phái đại sư huynh và tiểu sư đệ đến giúp mình.
Sư tôn chính là người ấm áp như vậy.
Nhưng lão Lưu đối diện lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hai người các ngươi, một người có tu vi Linh cảnh bát trọng, một người có tu vi Sơn Hải cảnh tam trọng, cho dù cộng lại chung, nhưng vẫn không đủ đâu. Quận chúa, ta khuyên ngươi đừng giãy giụa nữa. Nếu không, khiến ngươi và sư huynh đệ bị thương thì không trách được lão Lưu rồi.”
Khoé miệng Cơ Vô Hà hơi cong lên.
“Vậy sao? Thế thì đến thử xem.”
Hết chương 63.