Điều này thực sự là hiếm có đối với một người vừa có thân phận cao quý lại vừa có thực lực.
Cơ Vô Hà bước lên thềm trước, tiến vào trong trận pháp, Lý ma ma đi theo phía sau.
Hai người vừa bước vào trận pháp, bên này, Lục Tiêu Nhiên đã cảm giác được ngay lập tức.
Bát Quái Phong Thiên Trận được khống chế bởi ý niệm của hắn, đương nhiên là cùng một thể với hắn.
“Ồ? Thật sự có người tới cửa rồi. Vượng Tài.”
“Tới đây.”
Vượng Tài lập tức tạo ra một phần tư liệu, cung cấp Lục Tiêu Nhiên thẩm tra.
“Cơ Vô Hà, tu vi Tiên Cảnh đỉnh phong. Nàng là con gái riêng của Tử Ninh Vương phủ ở Đại Chu. Thuở còn bé, nàng bị lưu lại ở dân gian, đã đính hôn với một thiếu niên. Sau khi được Tử Ninh Vương tìm về, thân phận địa vị có sự thay đổi lớn. Tử Ninh vương phủ ép Cơ Vô Hà từ hôn. Ba năm sau, đối phương đột nhiên tìm tới cửa hẹn chiến, đánh bại Cơ Vô Hà, khiến Cơ Vô Hà biến thành trò cười của cả vương phủ.”
“Sao kịch bản này quen quá vậy?”
“Vượng Tài, đây cũng là một nhân vật phản diện sao? Xin ngươi làm người đấy, ngươi không thể tìm một khí vận chi tử cho ta sao?”
“Chủ nhân, hầu hết khí vận chi tử đều tâm cao khí ngạo, trời sinh phản nghịch, không thể sống dưới người khác. Cho dù bị thu vào cửa thì nhất định có một ngày, hắn sẽ muốn áp đảo trên chủ nhân, chủ nhân có muốn làm chó không?”
“Hay là ngươi làm chó đi.”
Để Lục Tiêu Nhiên làm chó cho mấy nhân vật chính bật hack, tự cho mình đúng, bắp chân chi phối đại não, nhìn thấy nữ nhân là lập tức không thấy đường đi, thì không bằng trực tiếp gϊếŧ hắn luôn cho rồi.
...
Sau khi hai người Cơ Vô Hà và Lý ma ma bước vào trận pháp, hoàn toàn không bị sức mạnh bên ngoài quấy nhiễu, cũng không gặp bất kỳ bẫy rập hay không trận pháp công kích nào. Thậm chí ngay cả giác quan thứ sáu của võ giả cũng không cảm nhận được bất cứ mối nguy hiểm nào, bọn họ không khỏi cảm thấy cạn lời với dòng chữ trên bia đá của Lục Tiêu Nhiên.
“Ta vốn tưởng rằng phong chủ của Chỉ Thủy Phong đã bày vài ba trận pháp, mà giờ nhìn xem, lão thân quá đề cao hắn rồi.”
Cơ Vô Hà cười nhạt nói:
“Đây không phải là chuyện tốt sao? Vừa hay thuận tiện cho ta và ngươi tìm ra điều huyền bí của Chỉ Thủy Phong này.”
“Cũng đúng.”
Nhưng một khoảng thời gian sau, hai người dần cảm thấy có gì đó không đúng.
Các nàng quả thật đang đi, cảnh sắc bên cạnh cũng dần dần lùi về sau.
Nhưng dựa theo sức của hai người bọn họ, lẽ ra lúc này đã sớm lên đến đỉnh núi rồi mới đúng.
Thế mà hai người vẫn mãi ở dưới chân núi.
“Quận chúa, có gì đó không đúng.”
Lý ma ma có tu vi cao tới Tạo Hóa cảnh là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.
Nghe Lý ma ma nói như vậy, Cơ Vô Hà chấn động trong lòng, cũng cảm thấy có điều bất thường.
“Dường như đúng là vậy, có vẻ chúng ta đang ở dưới chân núi thật. Nhưng vấn đề là ta chẳng cảm thấy gì hết, cứ như hết thảy đều bình thường vậy.”
Hai người nhìn nhau, đều sinh ra cùng một suy nghĩ.
Các nàng đã bị nhốt trong pháp trận rồi.
Lát sau, ánh mắt Lý ma ma cũng tràn ngập sự nghiêm trọng.
“Dựa theo lẽ thường, trong tình huống đơn giản như vậy, dù là một người bình thường thì cũng có thể nhìn qua là rõ ngay. Nhưng ta phải mất hồi lâu mới hiểu được sự huyền bí trong đó. Không những thế, quận chúa phải có ta chỉ điểm mới chú ý tới. Nơi này không chỉ có khả năng mê hoặc nhân tâm, mà còn... có thể ảnh hưởng đến tinh thần lực và tư tưởng của một người. Huyễn trận thật mạnh.”
Nét mặt Cơ Vô Hà cũng trở nên nghiêm túc.
“Xem ra chúng ta đã coi thường vị phong chủ Chỉ Thủy phong này rồi. Nhưng chuyện này cũng nói rõ rằng Chỉ Thủy phong này rất có khả năng ẩn chứa một kỳ ngộ quan trọng.”
“Đúng vậy.”
Lý ma ma gật đầu, sau đó cất lời:
“Quận chúa hãy lánh sang một bên, đợi lão thân thi triển công kích phá vỡ huyễn trận này.”
“Được!”
Cơ Vô Hà lùi qua một bên, Lý ma ma khẽ quát một tiếng, vận chuyển công pháp của mình. Chỉ trong nháy mắt, linh khí xung quanh xao động mãnh liệt, bị nàng điên cuồng hấp thu vào trong cơ thể.
Sau đó nàng quát khẽ, một chưởng bổ xuống.
“Hây! Băng Sơn chưởng!”
Một chường đánh ra, cuồng phong như rồng, uy lực xé rách không khí xung quanh, phát ra tiếng rít bén nhọn đau nhói màng nhĩ.
Nếu chưởng này đập lên mặt đất, chẳng cần nghĩ cũng biết có thể lật tung núi đá trong phạm vi trăm thước.
Nhưng…
Chưởng phong đập xuống lại chẳng sinh ra chút ảnh hưởng nào.
Giống như đã lặng lẽ tan vào trong không khí, hoàn toàn không từng đánh ra chưởng này vậy.
“Cái gì!”
Đồng tử hai người đều co lại, một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Đây là huyễn trận ư?
Trận này e là đã vượt khỏi phạm vi huyễn trận rồi? Ngay cả công kích cũng có thể tiêu hóa hết sạch?
Trên thực tế, Bát Quái Phong Thiên Trận thật sự không phải huyễn trận, nó ngưng tụ lực bát quái, biến đổi địa phong thủy hỏa, chỉ cần sinh linh đi vào trong đó đều bị trực tiếp phong ấn tại chỗ.
Chuyển động cũng được, công kích cũng thế, tất cả đều bị phong ấn trong một vùng trời đất này, thực lực không đủ để vượt qua trận pháp thì cũng căn bản không có cách nào chạy ra được.
Lý ma ma lau mồ hôi lạnh trên trán, ép mình phải bình tĩnh lại.
“Quận chúa đừng sợ, dù trận pháp này có mạnh hơn nữa cũng chỉ là trận pháp của Thiên Ma Tông. Trong Thiên Ma Tông, thực lực mạnh nhất cũng chỉ mới Phá Vọng Cảnh mà thôi, sao có thể sánh được với Tử Ninh Vương phủ lừng lẫy Đại Chu chúng ta? Lão thần nhất định có thể phá vỡ được trận pháp này.”
“Ma ma cố lên.”
...
Một lát sau, sắc mặt Lý ma ma đã trắng bệch như sáp.
Cơ Vô Hà cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Không có tác dụng gì hết.
Cho dù công kích hay trốn chạy, cho dù Lý ma ma có thi triển bí thuật chạy trốn của Tử Ninh Vương phủ thì cũng không thể thoát khỏi trận pháp này.
Đáng sợ hơn là, nàng muốn dùng bí bảo phụ vương tặng cho để truyền tin, yêu cầu phụ vương tới cứu viện cũng không thể làm được.
Các nàng đã hoàn toàn bị nhốt chặt trong vùng trời đất nhỏ bé này.