Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 49: . Thượng Cổ Thần Sơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Thiên đã chết, hiện giờ chỉ còn một bộ xác không.

Hiện giờ đối Cố Trường Ca mà nói, có hai cách để đối phó với thiên mệnh chi tử, một là trực tiếp gϊếŧ chết, như vậy đơn giản nhất, nhưng chỉ có thể đạt được một phần điểm giá trị thiên mệnh, cũng không phát động được quy tắc khi điểm số mệnh hạ xuống không, đồng nghĩa với việc không có phần thưởng thêm từ thiên đạo.

Thiên mệnh chi tử có rất nhiều cơ duyên, trong tình huống vẫn chưa được phát động tới, hắn cũng khó có thể đoạt được cơ duyên đó tới tay.

Một cách khác chính là giống như bây giờ không ngừng chèn ép thiên mệnh chi tử, đạt được giá trị thiên mệnh, thuận tiện cướp đi cơ duyên của hắn.

Sau khi điểm số mệnh hạ xuống không mới ra tay đánh chết hắn để nhận được khen thưởng thiên đạo.

Mặc dù tương đối phiền toái, nhưng là loại được nhiều lợi nhất.

Sau đó, vẻ mặt hắn điềm đạm đi ra địa lao, thuận tiện mở ra giao diện thuộc tính lần nữa.

Chủ nhân: Cố Trường Ca.

Quang hoàn: Thiên mệnh nhân vật phản diện.

Thân phận: Đạo Thiên Tiên Cung đệ tử chân truyền.

Thể chất huyết mạch: Ma Tâʍ đa͙σ Cốt.

Tu vi: Phong Hầu cảnh trung kỳ.

Công pháp Thần Thông: Đạo Thiên Tiên Điển (tầng thứ bảy), Vạn Hóa Ma Thân (thiên phú), Tiên Thiên thần chi niệm (thiên phú), Thôn Tiên Ma Công. . .

Giá trị thiên mệnh: 4500.

Điểm số mệnh: Bốn trăm năm mươi điểm (hắc sắc).

Hệ thống thương thành: Đã mở ra.

Kho hàng: Phá Vực phù * 1, mầm mống tàn phá một phần ba thế giới * 2, thẻ đoạt số mệnh* 3, thẻ kết toán bạo kích từ hệ thống * 1.

"4500 điểm giá trị thiên mệnh, hiện giờ ta có thể làm được rất nhiều việc, mặt khác Bát Hoang Ma Kích cũng nên xuất thế, thuận tiện giải quyết triệt để tên Diệp Trần kia luôn, dù gì hắn đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . ."

"Việc trên thượng giới, cũng nên làm chút chuẩn bị. . . Bằng không sau khi quay về, tình huống sẽ có chút bất lợi."

Cũng giống với tình trạng hắn nghĩ tới trước kia, tuy rằng thế lực chống lưng cho hắn là Trường Sinh gia, bái nhập Bất Hủ giáo, nhưng kỳ thực cảnh ngộ của hắn ở thượng giới cũng không tốt.

Dù sao mục đích ban đầu của hắn khi bái nhập Đạo Thiên Tiên Cung, cũng không hề đơn giản.

Sở dĩ thân phận của hắn mãi là đệ tử chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung mà không phải truyền nhân, cũng là vì một tầng thân phận khác của Cố Trường Ca.

Không ít vị đồng đạo có bối phận cao trong Đạo Thiên Tiên Cung luôn có tâm đề phòng với hắn.

Sau khi trở về thượng giới hắn phải nghĩ biện pháp để củng cố địa vị của mình mới được.

Đạo Thiên Tiên Cung vẫn luôn là đạo thống bất hủ thuộc hàng cao cấp trên thượng giới, bao nhiêu năm nay vẫn không hề thay đổi, vậy nên sự đáng sợ của nơi này cũng không cần phải nhiều lời nữa.



Rất nhiều Thái Cổ thế gia, vô thượng tiên triều, cũng nghĩ hết tất cả biện pháp để đệ tử tộc nhân vào được bên trong, muốn tìm cách lấy được cơ duyên.

Cố Trường Ca mặc dù có Trường Sinh gia chống lưng, nhưng nếu muốn chấp chưởng Bất Hủ giáo vẫn gặp phải rất nhiều rắc rối.

"Cố công tử. . ."

Bên ngoài địa lao, Lâm Thu Hàn vẫn đang một mực chờ đợi Cố Trường Ca, giờ phút này nhìn thấy hắn bước ra ngoài, không khỏi lên tiếng.

Đôi mắt nàng có chút ửng đỏ hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi bi thương trước đó.

"Không có việc gì, việc của Lâm Thiên ta đã giúp nàng giải quyết, tàn hồn cường giả chiếm cứ thân thể hắn, ta cũng giúp nàng tiêu diệt rồi." Cố Trường Ca cười nhẹ, an ủi nói.

"Đa tạ Cố công tử, việc nhỏ như này cũng phải làm phiền đến ngài." Lâm Thu Hàn cảm động nói.

"Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi." thanh âm Cố Trường Ca ôn nhuận, nụ cười trên mặt vẫn được duy trì không hề thay đổi.

"Nàng cũng nên sớm ngày chôn cất cho đệ đệ nàng đi, bị người khác chiếm cứ thân thể lâu như vậy, có lẽ hồn phách của hắn vẫn chưa có tiêu tán, vẫn còn cô hội chuyển thế Luân Hồi. . ." Cố Trường Ca cười cười nói.

Lúc thân thể bị chiếm mất, hồn phách của Lâm Thiên đã bị dung hợp với tàn hồn của Lục Thiên Thần Vương rồi, bằng không cũng sẽ không sinh ra chấp niệm.

Nói ra thì, hồn phách của Lâm Thiên ban nãy cũng bị Cố Trường Ca nuốt luôn thể rồi.

Việc chuyển thế Luân Hồi chỉ là thuận miệng nói ra thôi.

Chỉ bất quá lúc này, hắn cũng nên làm ra bộ dáng an ủi Lâm Thu Hàn một phen.

"Ta sẽ phân phó người chôn cất cho tiểu Lâm đàng hoàng. . ." Lâm Thu Hàn không nghĩ tới Cố Trường Ca còn suy nghĩ cho mình như vậy, trong tâm rất là cảm động, vội vàng tiến đến phân phó.

Nhìn nàng đi xa, nụ cười trên mặt Cố Trường Ca tắt dần, không nói gì.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Cố Trường Ca cũng không cần quá mức sốt ruột, đầu tiên là dùng ba ngàn điểm giá trị thiên mệnh, tăng tu vi lên tới hậu kỳ Phong Hầu cảnh.

Mặc dù từ trung kỳ Phong hầu cảnh mà thăng lên hậu kỳ thì chỉ qua một cảnh giới nhỏ thôi.

Nhưng đối với tuổi trẻ Chí Tôn mà nói, chiến lực lại tăng lên rất nhiều.

Cố Trường Ca tuy rằng rất ít khi ra tay, nhưng cũng không có nghĩa hắn không mạnh, chỉ là căn bản không cần ra tay, chỉ dựa vào uy nghiêm cũng có thể áp chế mọi người.

Nếu như ra tay thật thì ngay cả một Phong Vương cảnh tồn tại hắn cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.

Đương nhiên, để đột phá một tầng tiểu cảnh giới cũng phải tiêu tốn rất nhiều.

Cố Trường Ca suy nghĩ nếu muốn đột phá đến Phong Hầu cảnh đỉnh phong, số điểm giá trị thiên mệnh phải dùng chắc càng nhiều gấp mấy lần, ít nhất phải có trên năm ngàn điểm.

Bất quá cái này cũng đáng.

Hiện giờ Đạo Thiên Tiên Điển đã sắp đặt đến tầng thứ tám.

Trong trí nhớ của Cố Trường Ca, mấy tên chân truyền của Đạo Thiên Tiên Cung trên thượng giới cũng chưa đạt đến mức này.



Đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này bọn họ có đột phá gì không, hoặc có được cơ duyên gì.

Từ khi hạ giới đến nay đã sắp nửa năm.

Tiến độ hiện tại của Cố Trường Ca, hắn cảm thấy đã khá nhanh rồi.

Cách ngày tổ chức thiên kiêu luận đạo ở Trung Châu còn chưa đến ba ngày.

Trùng Nguyệt cổ thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, trên đường phố tất cả đều là thân ảnh của tu sĩ cùng sinh linh, các tông các phái đều có.

Trải qua sự kiện Già Lâu thánh địa bị hủy diệt, càng có nhiều thế lực tông môn tỏ ra kính sợ đối với vị đại nhân thượng giới trẻ tuổi kia.

Nhưng cùng một đạo lý đó.

Chỉ cần lấy được lòng vị đại nhân trẻ tuổi kia, quyền thế chẳng phải cũng sẽ dễ dàng đến tay sao?

Ở cái thế giới xem trọng sức mạnh này, kẻ mạnh mới có quyền.

Rất nhiều thế lực đều có tính toán như vậy.

Giờ phút này ở Trùng Nguyệt cổ thành.

Trong một tòa Thần Đình ẩn hiện dưới màn sương, vài tên sinh linh trẻ tuổi có vẻ ngoài khác lạ đang nói chuyện với nhau.

Trong số bọn họ có người mọc hai cánh sau lưng, hoặc trên trán có vảy màu tím, hoặc là tuấn mỹ như thần, hoặc là có hỏa diễm quấn quanh cánh tay.

Mỗi người có thần huy tỏa sáng, khí tức cường đại, cho dù là truyền nhân của các thánh địa ở Trung Châu đại địa, cũng chẳng đáng là gì trước mặt bọn họ.

Người yếu nhất cũng có tu vi Đại Năng cảnh, đủ để vượt mặt vài vị cường giả thế hệ trước.

Hơn nữa xung quanh đám sinh linh trẻ, đều có khí tức kinh khủng của lão bộc, hạ nhân.

Nếu có tu sĩ ở đây, nhất định sẽ kinh hô, hoảng sợ thất sắc, sợ hãi đến biến sắc.

Thượng cổ thần sơn!

Đám sinh linh trẻ này đều tới từ thượng cổ thần sơn, địa vị vô cùng kinh khủng.

Hiện giờ lại ở chỗ này đàm luận.

"Không nghĩ tới Già Lâu thánh địa thế nhưng sẽ bị hủy diệt, cái người trẻ tuổi đến từ thượng giới kia rốt cuộc có lai lịch gì. . ."

Sinh linh trẻ tuổi trên lưng có hai cánh lắc đầu, một bộ dáng tiếc hận.

Đương nhiên bộ dáng này, chỉ là diễn ra mà thôi.

Bản thân hắn khinh thường Già Lâu thánh địa, không thèm để ý chút nào.

"Mặc kệ hắn có lai lịch gì, ta sẽ bắt hắn trả giá thật lớn." Một vị mỹ nữ có vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra nghiêm nghị sát ý, đè chặt thanh trường kiếm trên bàn nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »