Chương 206: . Không Đi Cùng Nhau

Không ít tuổi trẻ chí tôn chú ý tới cử động nhỏ này giữa hai người, trong lòng âm thầm cảnh giác.

Dù sao ở ngoại giới còn tốt, mọi người hòa hòa khí khí, chỉ khi nào tiến vào Tiên Cổ đại lục, thì ai cũng bỏ mặc những thứ này.

Một Cố Trường Ca đã khiến bọn hắn cảm thấy khó giải quyết, vô cùng nhức đầu, đến lúc đó nếu như hắn liên thủ với Nguyệt Minh Không, bọn hắn trừ phi đoàn kết cùng một chỗ, nếu không sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.

"Nguyệt Minh Không không đi cùng ta, như vậy cũng tốt, những cơ duyên kia liền để cho nàng." Cố Trường Ca trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười.

Nguyệt Minh Không tránh hắn, còn không phải sợ bị hắn đoạt cơ duyên sao.

Suy nghĩ ấy của nàng Cố Trường Ca đương nhiên biết.

Bất quá hắn chỉ quan tâm đến Tiên Linh cùng truyền thừa có liên quan đến cơ duyên của Diệp Lăng.

Dù sao Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, dính đến Luân Hồi lực lượng, cũng chính là thời gian đạo tắc.

Liên quan tới loại lực lượng này, Cố Trường Ca đương nhiên cũng rất động tâm a.

Ngay lập tức, hắn bắt đầu truyền âm với Doãn Mi, phân phó một chút chuyện.

Vừa rồi ánh mắt Diệp Lăng vụиɠ ŧяộʍ dò xét Doãn Mi, cũng không giấu diếm được con mắt của Cố Trường Ca.

Xem ra hắn muốn biết hành tung của Diệp Lăng, còn phải dựa vào Doãn Mi.

Diệp Lăng còn không biết Doãn Mi là người của hắn.

Sau đó, Cố Trường Ca quét mắt về phía đông, một thiếu nữ thanh lãnh cao ngạo đang đứng ở nơi đó, ngũ quan như vẽ đẹp đẽ không tì vết, thần sắc lại lạnh lùng như băng, trên vai có một hồng sắc đại điểu đang nằm.

Mặc dù lẻ loi trơ trọi một người, nhưng lại như một tảng băng sơn tỏa ra hơi lạnh đáng sợ khiến phạm vi 3 trượng không có người có dũng khí đến gần.

"Điểm khí vận của nha đầu Cố Tiên Nhi này, lại tăng không ít, xem ra bên trong Tiên Cổ đại lục này cũng ẩn giấu cơ duyên của nàng. Chậc chậc chậc được rồi, trước hết buông tha nàng đi, lúc này trước tiên thu hoạch cây hẹ Diệp Lăng kia rồi hãy nói "

Nhìn thoáng qua, Cố Trường Ca rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Hắn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch sau khi tiến vào Tiên Cổ đại lục, đến lúc đó chắc chắn phải cùng đám người Đạo Thiên Tiên Cung tách ra, hắn mặc dù là truyền nhân, nhưng cũng không phải là bảo mẫu.



Mỗi người bọn họ có cơ duyên của riêng mình, Cố Trường Ca liếc qua điểm khí vận của bọn hắn, cũng lười đến quản.

Phần chính vẫn là trên người Diệp Lăng.

Về phần cơ duyên còn lại, trừ phi là gặp được thiên kiêu có được bản nguyên thể chất đặc thù, có lẽ hắn sẽ nghĩ biện pháp mưu đồ một chút.

Nhưng Cố Trường Ca để ý nhất kỳ thật vẫn là những lăng mộ của Tiên Cổ đại lục.

Chỉ cần có thể tìm được một bộ bản nguyên tinh hoa tiên thi còn sót lại, chính là lời lớn, xa so với thiên kiêu bản nguyên có giá trị hơn rất rất nhiều.

Mà lúc Cố Trường Ca đang suy nghĩ.

Cố Tiên Nhi đứng phía xa không khỏi nhăn mày, có chút nghi hoặc.

Sau đó nhìn về phía Cố Trường Ca đang đứng ở phía bên kia Đạo Thiên Tiên Cung, nàng luôn cảm giác vừa rồi Cố Trường Ca vừa nhìn nàng một cái.

Nhưng nhìn sang lại phát hiện là ảo giác của nàng.

"Tiên Cổ đại lục, chính là cơ hội để ta vượt qua Cố Trường Ca." Cố Tiên Nhi nghĩ thầm trong lòng.

Đoạn thời gian này, nàng một lòng đắm chìm trong tu luyện, tu vi lại đột phá không ít, bất quá không còn có được cảm giác vui sướиɠ như trước kia.

Cố Trường Ca dường như hoàn toàn quên mất nàng.

Cho nên nàng chỉ có tu luyện, chỉ có tu luyện mới có thể khiến tâm cảnh của nàng bình tĩnh xuống, không bị Cố Trường Ca quấy nhiễu.

Dựa theo những lời sư phụ nói, lòng của nàng bây giờ bị Cố Trường Ca nhiễu loạn.

Đây đối với Cố Tiên Nhi mà nói, không phải là dấu hiệu tốt , nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng lại nhịn không được chạy ra bên ngoài đỉnh núi nhìn một chút kết quả mỗi lần đều là thất vọng trở về.

Ngoại trừ Nguyệt Minh Không đến thăm nàng mấy lần ra, Cố Trường Ca ngay cả bóng người cũng không gặp được.

Rất nhanh, rất nhiều thiên kiêu đạo thống đều hướng vào lối vào Tiên Cổ đại lục mà đi.



Cố Tiên Nhi không đi cùng đám người kia, nàng thích đơn độc hành động, mà quan trọng nhất là ít người có thể phòng ngừa gặp được Cố Trường Ca.

Hắn không để ý đến mình, mình còn không thèm để ý đến hắn.

Cố Tiên Nhi cũng có tự tin, mình ở trong Tiên Cổ đại lục có thể bảo hộ tốt chính mình, không cần đi cùng tông môn.

Oanh!

Sau đó, nhìn thấy Cố Trường Ca mang theo đám người Đạo Thiên Tiên Cung rời đi.

Cố Tiên Nhi cũng không do dự nữa, hóa thành một đạo thần hồng, xuyên qua cái khe kia.

Một trận đầu óc choáng váng, Cố Tiên Nhi cảm giác mình giống như vừa xuyên qua bích chướng của một thế giới, cảnh tượng hai bên hoàn toàn khác nhau, nhìn thấy rất nhiều cảnh vật.

Cuối cùng nàng rơi xuống đất.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng có chút chấn kinh.

Một vũng nước nhỏ, có tiên vụ mờ mịt, chính là linh khí vô cùng nồng đậm hoá lỏng mà thành.

Linh khí dồi dào ngược lại khó có thể tưởng tượng, cơ hồ muốn hoá lỏng thành suối, nhưng lại có rất ít các loại độc trùng mãnh thú, xem ra là một nơi tốt để tu luyện.

Chỗ nàng đặt chân, là một lớn dãy núi lớn, vô cùng bao la hùng vĩ.

Ở chỗ này tiên khí mờ mịt, tinh khí bay lên trời, bốc hơi lên, phảng phất có tiếng long ngâm từng đợt , dị tượng Siêu Phàm.

Chớ nói chi thiên địa quy tắc nơi đây, so với thượng giới có không ít động thiên phúc địa, rất thích hợp để tu luyện.

Lúc này, Cố Tiên Nhi cũng không nhịn được lộ ra khuôn mặt thật , lộ ra sự hưng phấn tột cùng nói, " xem ra di tích bên trong Tiên Cổ, thật sự là giống trong điển tịch ghi lại. Nơi này đúng là nơi tốt a!"

Sau đó nghĩ tới nơi đây có khả năng ẩn chứa rất nhiều đồ tốt.

Đuôi lông mày của nàng cũng không khỏi lộ ra vui mừng.

Đại hồng điểu ngồi trên bờ vai của nàng nhịn không được mắt trợn trắng, nha đầu này lại nổi lên tính tham tiền rồi, quả thực là trời sinh đã nghèo mà.