Chương 198: . Ngả Bài

Nàng cũng không nghĩ tới kiếp này, Cố Trường Ca lại ngả bài cùng nàng nhanh như vậy.

Những ngày này hai người có quan hệ là vị hôn phu , vị hôn thê của nhau, mặc dù không nói chuyện nhiều cùng Cố Trường Ca, còn bị hắn trêu cợt hai lần, nhưng nói thực điều này vẫn khiến Nguyệt Minh Không rất không nỡ.

Ở kiếp trước nàng chưa từng có cảm giác này.

Ông!

Bên trong áo bào.

Nguyệt Minh Không nắm chặt phù kiếm trong tay, vì chống lại Cố Trường Ca, nàng kỳ thật âm thầm làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng đến bây giờ kỳ thật cũng chỉ nắm chắc ba thành.

"Minh Không, ta càng ngày càng thích ngươi, xinh đẹp, hiểu chuyện, tươm tất, thủ đoạn cường đại thật là một vị thê tử hoàn mỹ lý tưởng."

Lúc này, Cố Trường Ca mang trên mặt nụ cười như có như không, vừa nói, vừa tới gần Nguyệt Minh Không.

" Thật là một vị thê tử hoàn mỹ lý tưởng?"

Nghe nói như thế, Nguyệt Minh Không thoáng sửng sốt, trên mặt có chút thất thần.

Sau đó kịp phản ứng lại, Cố Trường Ca hiển nhiên là đang muốn ngả bài với mình.

Phía sau lưng Nguyệt Minh Không đột nhiên sinh ra hàn ý.

"Minh Không ngươi thông minh như vậy, cần gì phải giả vờ hồ đồ chứ? Nhiều ngày như vậy, ngươi nên hiểu rõ mới phải." trên mặt Cố Trường Ca mang theo một chút tiếc nuối cùng thở dài.

"Cố Trường Ca ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu." Nguyệt Minh Không lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nhưng nàng biết Cố Trường Ca thật ra là đang nói đến chuyện Thôn Tiên Ma Công.

"Đã đến bước này rồi, còn không định nói thật sao?"

Cố Trường Ca khẽ thở dài nói, " kỳ thật ngươi cũng đã biết, Diệp Lăng cũng không phải người thừa kế ma công, hắn là truyền nhân Luân Hồi Cổ Thiên Tôn. Chuyện này chính là ngươi nói cho ta biết."

"Những ngày này nghe đồn rõ ràng như vậy, ngươi còn muốn làm ra vẻ với ta?"

Nghe đến đó, Nguyệt Minh Không không khỏi trầm mặc, lúc này nàng biết bây giờ nàng có nói tiếp cũng không có tác dụng gì.

"Cho nên ngươi bây giờ muốn gϊếŧ ta sao?" Nguyệt Minh Không nhìn chằm chằm Cố Trường Ca nói, " ta biết ngươi kỳ thật mới thực sự là người thừa kế ma công"



Nghe vậy, sắc mặt Cố Trường Ca hoàn toàn không thay đổi, cười khẽ nói, " ngươi xem, thẳng thắn sớm một chút không phải tốt hơn sao. Cần gì phải một mực giả trang để làm cái gì."

"Chuyện ma công can hệ trọng đại, kỳ thật ta cũng muốn gϊếŧ ngươi "

Nói đến đây, Cố Trường Ca dừng lại dáng vẻ có chút tiếc nuối.

"A, vậy sao ngươi không động thủ đi?" Nguyệt Minh Không lúc này cũng có điểm nghi ngờ.

Lúc này, Cố Trường Ca đã ngả bài với nàng bản thân chính là người thừa kế ma công, thế nhưng vì sao còn chưa động thủ gϊếŧ nàng?

Nghe nói như thế, Cố Trường Ca lại lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nói, "Bởi vì ta không nỡ ."

Cái gì?!

Nguyệt Minh Không lập tức ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp của nàng mở to, bỗng nhiên có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Bản thân biết rõ bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca, hắn vậy mà không chọn gϊếŧ mình?

Giờ khắc này, nàng có chút ngơ ngác, không nghĩ tới Cố Trường Ca vậy mà sẽ nói như vậy.

"Ngươi vậy mà không gϊếŧ ta" Nguyệt Minh Không vẫn còn có chút khó có thể tin.

"Xem ra Minh Không hiểu lầm vi phu rất nặng a." Nghe vậy, sắc mặt Cố Trường Ca thản nhiên, lại nhịn không được lắc đầu nói, "Nếu như ta thật sự muốn gϊếŧ ngươi, cần gì phải nói với ngươi những thứ này ."

Giờ khắc này, trong đầu Nguyệt Minh Không toàn là tiếng ông ông, thậm chí có chút trống không, nàng hoàn toàn không thể tin được những gì mình nhìn thấy và nghe được trước mắt này.

Một đời trước, chỉ là bởi vì nàng rất có thể làm bại lộ bí mật lớn nhất của Cố Trường Ca, rằng hắn là người thừa kế ma công, kết quả trong đêm tân hôn nàng liền bị Cố Trường Ca vô tình sát hại.

Một màn kia nàng vẫn còn nhớ rất rõ trong đầu.

Nhưng mà hôm nay, Cố Trường Ca lại ở trước mặt nàng thẳng thắn nói những thứ này, còn tỏ ra không thèm để ý chút nào, nói rằng hắn không nỡ gϊếŧ mình?

Nói thực ra, điều này khiến Nguyệt Minh Không có chút choáng váng.

Tất cả chuẩn bị cùng phỏng đoán trước đó cũng hoàn toàn sụp đổ.



Ngọc thủ nắm chặt phù kiếm trong áo bào, cũng không nhịn được buông lỏng.

Nàng không biết Cố Trường Ca nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng thực sự không cảm nhận được sát ý trên người Cố Trường Ca.

Cho nên dáng vẻ ngả bài vừa rồi rất có thể chỉ là hù dọa trêu đùa nàng?

Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không có chút nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết mình hiện tại đang có cảm xúc gì.

Là chua xót hay là một trận xúc động khó tả.

Nàng cũng không thể lý giải được, vì sao Cố Trường Ca chọn không gϊếŧ nàng, chẳng lẽ là định lấy bí thuật trong ma công ra khống chế nàng sao?

Dù sao cũng có loại khả năng này, lúc tinh thần nàng thư giãn cũng là thời cơ tốt nhất.

Nhưng nàng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, so với kiếp trước, kiếp này Cố Trường Ca tựa hồ thay đổi rất nhiều.

Hắn mặc dù vẫn rất xấu xa, tâm ngoan thủ lạt, lạnh lùng vô tình, nhưng là đối với người bên cạnh mình dường như cũng không tệ lắm.

Nguyệt Minh Không trong đầu không khỏi rối bời.

"Chuyện ma công này muốn giấu cũng không giấu được, dù sao ngươi cũng đoán được, cho nên về sau không cần ở trước mặt ta giả vờ hồ đồ nữa."

Thấy Nguyệt Minh Không hơi sửng sốt, sắc mặt hiện lên vẻ khó có thể tin, Cố Trường Ca không nhịn được mỉm cười, đi về phía nàng sau đó thuận tay ôm nàng vào lòng.

Thân thể Nguyệt Minh Không có chút cứng ngắc.

Nhưng rất nhanh cũng buông lỏng tự nhiên.

Nàng không nói chuyện, chỉ cảm thấy mình phải sắp xếp lại suy nghĩ thật tốt.

Cố Trường Ca nhìn thấy nàng lúc này dáng vẻ có chút choáng váng, cảm thấy thật thú vị.

Nhất là dáng vẻ lạnh như băng vừa rồi của Kỳ Nguyệt Minh Không , dự định cùng mình ngả bài chuẩn bị liều mạng một phen.

Điều này khiến Cố Trường Ca cảm thấy rất buồn cười.

Bản thân muốn gϊếŧ nàng, đã sớm hạ thủ rồi, làm sao có thể chờ tới tận hôm nay.