Chương 195: . Motip Quen Thuộc

" Hôm nay nghe Trường Ca đạo huynh nói, lẽ nào đạo huynh biết được những chuyện khác về người thừa kế ma công?"

Trên đường, Xích Linh không khỏi có chút hiếu kì cùng nghi hoặc mà hỏi.

Ban đầu khi ở bên trong bí cảnh, Diệp Lăng từng ra tay trợ giúp nàng, hai người cùng một chỗ kề vai chiến đấu, đoạt được cơ duyên gọi là Tạo Hóa Quả.

Cho nên nàng cũng không muốn Diệp Lăng lâm vào tình huống này, muốn góp một phần sức mọn của mình, trợ giúp Diệp Lăng thoát khỏi hiềm nghi người thừa kế ma công.

"Ta có biết được một chút chuyện về người thừa kế ma công, bất quá đều là thông qua điển tịch tàn trang nhìn thấy, biết được ma công có sự nguy hiểm vô cùng lớn đối với giới tu hành. Dù sao người thừa kế ma công, người người có thể tru diệt, chuyện này mọi người đều biết."

Nghe vậy, Cố Trường Ca mỉm cười, dáng vẻ như đang nhớ lại những gì trong điển tịch viết nói.

"Thật sao? Nói như vậy, Trường Ca đạo huynh là một người rất nhiệt tình a." Nghe câu được trả lời, Xích Linh cười nói.

Cùng Cố Trường Ca đàm luận như thế một hồi, nàng càng cảm thấy Cố Trường Ca đối với sự tình người thừa kế ma công lo lắng lộ rõ trên mặt.

Theo như những gì Cố Trường Ca nói, nàng cảm giác Cố Trường Ca đối với chuyện Diệp Lăng là người thừa kế ma công cũng tràn ngập nghi hoặc.

Cố Trường Ca đưa ra không ít điểm đáng ngờ đến nàng cũng không nghĩ tới, khiến Xích Linh càng khẳng định suy nghĩ của bản thân mình.

Diệp Lăng chắc chắn là bị oan uổng.

Nếu có Cố Trường Ca trợ giúp, Diệp Lăng nói không chừng có thể rửa sạch oan khuất cùng hiềm nghi.

Đến lúc đó tìm ra người thừa kế ma công chân chính, cũng không phải là không được.

Dù sao thân phận của Cố Trường Ca bây giờ đã là truyền nhân Đạo Thiên Tiên Cung, lại là thiếu chủ Trường Sinh Cố gia.

Hắn cùng người khác không giống nhau, lời hắn nói rất có trọng lượng , được nhiều người tin phục.

"Hai chữ nhiệt tình này Cố mỗ không dám nhận, Cố mỗ chỉ là không muốn sinh linh khắp thiên hạ rơi vào biển lửa mà thôi. Nói cho cùng ma công truyền thừa thật sự rất đáng sợ, một khi hiện thế đồng nghĩa với việc sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, hậu quả khó mà lường được."



" Trong lúc nguy nan, tu sĩ chúng ta sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?"

Giờ phút này nghe vậy, trên mặt Cố Trường Ca cũng lộ ra một tia lo lắng, sau đó lắc đầu cười một tiếng nói, " Chỉ mong là ta quá lo lắng, dù sao vạn cổ chí kim bao nhiêu lần đại họa cũng bị tất cả thế lực đạo thống tiêu diệt, ma công hiện thế chẳng qua là ngọn lửa nhỏ mà thôi."

"Bạch Liệt đạo huynh mặc dù cùng ta có chút ân oán, nhưng mà thấy hắn có kết cục như vậy, không khỏi có chút buồn."

"Trường Ca đạo huynh lòng mang đại nghĩa, thật là làm cho Xích Linh bội phục không thôi."

Nghe được lí do thoái thác này của Cố Trường Ca, trong lòng Xích Linh rung động không thôi, sau đó cũng không khỏi cảm thán nói.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự khâm phục từ tận đáy lòng đối với Cố Trường Ca.

Bây giờ thế hệ trẻ tuổi, có bao nhiêu người giống Cố Trường Ca, quan tâm tu sĩ thiên hạ, tâm hướng về chúng sinh?

"Ngược lại để Xích Linh cô nương chê cười rồi, kỳ thật ta ban đầu cũng hoài nghi Diệp Lăng là người thừa kế ma công."

"Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, những chuyện này đều không phải tận mắt nhìn thấy. Diệp Lăng có dũng khí tuyên bố khiêu chiến với ta, chắc là người có lòng tự tin thích tranh phong công bằng, loại người này sao có thể là người thừa kế ma công chứ?"

Lúc này, Cố Trường Ca lại tiếp tục nói, phân tích cẩn thận tỉ mỉ về Diệp Lăng. Nhưng sâu trong đôi mắt hắn lại có một tia hứng thú.

Bất quá những thứ này, Xích Linh cũng không chú ý đến, nàng một mực đứng bên cạnh gật đầu.

Nàng đối với những lời này của Cố Trường Ca, mặc dù cảm thấy có chút khoa trương, nhưng vẫn không hề hoài nghi bản tâm của hắn.

Trước đó khi Cố Trường Ca ở trước mặt một đám tuổi trẻ Chí Tôn, đứng ra giúp nàng giải vây, ấn tượng của Xích Linh đối với hắn không tệ.

Bây giờ Cố Trường Ca nói như vậy, dưới cái nhìn của nàng cũng là như vậy.

Diệp Lăng đích thật là người tự tin, dũng cảm tranh phong.

"Thực không dám giấu, cách làm người của Diệp Lăng, đúng như là Trường Ca đạo huynh nói, cho nên ta mới không tin hắn là người thừa kế ma công."



Xích Linh hơi xúc động nói , " nếu có Trường Ca đạo huynh trợ giúp, chắc hẳn giúp Diệp Lăng thoát khỏi hiềm nghi người thừa kế ma công sẽ không quá khó khăn."

"Đến lúc đó các ngươi có lẽ còn có thể trở thành bằng hữu."

"Ồ? Thật sao?" Cố Trường Ca nghe vậy, ra vẻ cảm thấy rất hứng thú.

"Trường Ca đạo huynh thật sự là một người nhiệt tình , chỉ cần là người đều có thể trở thành bằng hữu cùng ngươi."

Xích Linh hé miệng cười nói, trên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hiếm thấy nở ra nụ cười.

Cố Trường Ca cũng không nói chuyện, trong lòng không khỏi phát ra một trận cười nhạo.

Diệp Lăng có phải là người tự tin thích tranh phong hay không, Cố Trường Ca không biết.

Nhưng hắn biết, trước mắt Xích Linh này đang một mực suy nghĩ các biện pháp giúp Diệp Lăng thoát khỏi hiềm nghi.

Dựa theo quá trình quen biết của hai người mà Xích Linh kể có thể thấy.

Đây chắc chắn là một mô típ kịch bản nào đó.

Cứ như thế, về sau nói không chừng Xích Linh còn có thể trở thành hậu cung của Diệp Lăng.

Đây chính là loại kịch bản Cố Trường Ca vô cùng quen thuộc.

Cố Trường Ca đương nhiên rất thích nó, hơn nữa còn có thể viết lại cái kịch bản này hay hơn kịch bản gốc không biết bao nhiêu lần.

Xích Linh không phải muốn tìm hắn hỗ trợ sao, cảm thấy hắn là một đồng bạn trầm ổn đáng tin, có thể hợp tác, cùng nhau giúp đỡ Diệp Lăng rửa sạch tiếng oan người thừa kế ma công.

Vậy Cố Trường Ca liền trở thành người mà nàng nghĩ.

Con người Cố mỗ thực sự rất nhiệt tình, lòng mang thiên hạ, lấy giúp người làm niềm vui, như vậy có lỗi sao?