Hắn không nhớ rõ những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng trong đoạn ký ức sau khi hắn tỉnh dậy, chỉ cần là người nhìn thấy hắn dính đầy máu đều sẽ chửi ầm lên hoặc khóc lóc thảm thiết để cầu xin một cơ hội sống, chưa từng có người sẽ nói nhiều với hắn như thế.
Dáng vẻ nàng cố gắng lấy lòng hắn rõ ràng là cầu xin sự thương xót nhưng tại sao mỗi lần nhìn hắn, nàng đều có thể cười và nói ra những câu làm hắn vui.
Hắn rất tò mò, siêu siêu tò mò, nếu xé gương mặt này của nàng xuống, có phải có thể nhìn thấy một gương mặt khác của nàng không?
Giống như những tên gọi là nhân sĩ chính phái trước đó, sau khi xé mặt nạ xuống sẽ có thêm dáng vẻ khác.
Hắn vô cùng chờ mong, đến lúc đó nàng sẽ có dáng vẻ gì, còn có thể mở miệng dỗ hắn vui hay không?
Đôi mắt của hắn chớp chớp, trông vừa phấn khích mà cũng rất kỳ quái.
Diệp Tuệ bị buộc phải lui về phía sau từng bước, hiện tại công lực của nàng chưa được khôi phục, nếu thật sự rơi vào tình thế bất lực, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu để liều mạng chiến đấu với hắn.
Lúc này bỗng có người đi ngang qua nhìn Tiết Phục hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Tiết Phục dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.
Ở đó có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo vải lạnh thô ráp, bên cạnh còn có một bé trai bốn năm tuổi, người đó nhìn về phía Diệp Tuệ: "Cô nương, hắn ta đang bắt nạt ngươi à?"
Hoá ra là khi nhìn thấy dáng vẻ Diệp Tuệ đi lùi về phía sau từng bước, người có lòng tốt này đã đến hỏi thăm về tình hình.
Theo bản năng, Diệp Tuệ muốn mở miệng để xin giúp đỡ, nhưng nàng nhìn bé trai bốn năm tuổi bên cạnh nam tử đó, lời xin giúp đỡ của nàng bị nuốt trở lại, nàng cười lắc đầu: "Tráng sĩ hiểu lầm rồi, ta là nha hoàn của công tử, lúc nãy bọn ta chỉ đang đùa giỡn thôi."
"Nha hoàn á?" Nam tử trẻ tuổi nhìn Tiết Phục và Diệp Tuệ qua lại, người đó nhíu mày: "Cô nương trông đẹp như vậy, trông không giống nha hoàn lắm."
Nụ cười trên môi Tiết Phục càng tươi hơn: "Không giống thật."
"Tất nhiên là vì ta không phải nha hoàn bình thường." Diệp Tuệ hít sâu một hơi, đi đến cạnh Tiết Phục, nàng cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Ta là nha hoàn thông phòng được phu nhân tuyển vào phủ cho thiếu gia, phu nhân phải đón dâu cho thiếu gia nhưng thiếu gia không muốn phụ bạc ta nên đưa ta trốn đến đây."
Bé trai ngây thơ hỏi: "Cha ơi, nha hoàn thông phòng là gì ạ?"