Nàng không thể không nuốt quả đắng do bản thân làm ra, đồng ý diễn kịch với hắn, vì nàng muốn thanh danh nên hắn tiếp tục lùi xuống một bước, bảo nàng diễn vai nha hoàn nhỏ.
Diệp Tuệ đứng ở dưới gốc cây, khó xử chỉ vào mặt mình: "Ngươi cảm thấy cô nương xinh đẹp như hoa như ta lại là nha hoàn à?"
Tiết Phục nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu: "Ừ, đúng là không giống, nhưng không sao cả, ta có cách rồi."
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Diệp Tuệ vang lên, nàng vội vàng nói: "Không cần phiền công tử trợ giúp, ta có cách rồi!"
Mắt Tiết Phục lộ ra sự nghi ngờ: "Hả?"
Diệp Tuệ ngồi xổm xuống đất, lấy một ít bụi bẩn bôi lên mặt, khuôn mặt trắng không chút tì vết của nàng xuất hiện mấy vệt đen ngay lập tức, trông vô cùng đột ngột: "Ta chỉ cần làm mặt trở nên xấu đi thì sẽ giống nha hoàn."
Tiết Phục nghiêng đầu, đuôi tóc sau lưng hắn cũng lắc nhẹ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mắt hắn trong càng ngây thơ vô hại hơn: "Như vậy rất dễ bị người ta phát hiện, không được, ta cảm thấy cách của ta vẫn tốt hơn."
Diệp Tuệ nuốt một miếng nước bọt: "Công tử nói cách nào sẽ an toàn hơn?"
Hắn cười: "Xé da mặt của ngươi xuống."
Nàng biết ngay mà, hắn chẳng có ý tưởng hay ho gì cả!
Diệp Tuệ lùi dần về phía sau ba bước, ánh nắng chiếu xuống người này như lạnh lẽo vô cùng, nàng buộc mình phải bình tĩnh lại: "Công tử có thể nghĩ ra cách hay như thế này, đúng là rất thông minh không gì sánh bằng, tất nhiên ta cũng sẵn sàng hợp tác với công tử, nhưng thật sự không thể giấu giếm, nhiều năm trước phụ thân đã hứa hôn cho ta rồi, không lâu nữa ta sẽ xuất giá, nếu ta không có da mặt, ta thật sự không thể gặp ai trong ngày trọng đại!"
Tiết Phục hơi bối rối: "Gả chồng quan trọng như vậy à?"
"Đúng thế, đối với ta, nó quan trọng nhất!"
Cũng chẳng biết hắn có tin lời nàng nói hay không, vẻ mặt của hắn dịu đi, nụ cười ấm áp như gió xuân: "Vậy thì không sao, nếu phu quân tương lai của ngươi không muốn cưới ngươi thì ta sẽ gϊếŧ hắn, rồi tìm cho ngươi một người tốt hơn."
Hắn tới gần nàng, khoé mắt cong lên, môi cũng cong lên, thiếu niên đón ánh mặt trời đi đến gần từng chút một, tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống nhưng khi hắn đến chỉ làm Diệp Tuệ cảm thấy như tuyết lạnh ngàn năm.
Tiết Phục đang ở trong trạng thái vô cùng vui sướиɠ, hắn có thể cảm nhận rằng nàng đang sợ hãi, giống như ở ngục tối hồi trước, hơi thở của nàng không ổn định, rõ ràng là nàng vô cùng sợ hãi nhưng lại có thể ra vẻ bình tĩnh để nói những lời nịnh nọt.