Nàng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trên váy được thuê hoa lan trang nhã, rõ ràng là quần áo thông thường của nữ tử trên trần gian nhưng lúc nàng cử động, bông hoa như trở nên sống động và tràn đầy sức sống.
Chẳng qua Diệp Tuệ mới tỉnh dậy không lâu, chưa có thời gian chải đầu, mái tóc đen dài như mực xoã tung, trông có vài phần lười biếng.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ chật vật trong ngục tối lúc trước của nàng.
Diệp Tuệ lễ phép hỏi: "Không biết ta đã ngủ bao lâu rồi ạ?"
Hắn nói: "Hai ngày hai đêm."
Ngay sau đó, Tiết Phục lại dùng giọng điệu ôn hoà không rõ cảm xúc nói: "Đó thật sự là một khoảng thời gian rất lâu, rất lâu."
Như thể đang nói hắn kiềm chế bản thân rất lâu mới có thể không gϊếŧ nàng khi nàng đang nằm trên giường.
Diệp Tuệ tỏ vẻ áy náy: "Hoá ra đã để công tử đợi hai ngày, đây đúng là lỗi của ta, nếu không phải do ta sơ suất rồi bị bắt đi, rồi lại bị đánh thuốc làm cho cả cơ thể mất hết sức lực, làm công tử phải chờ ta một khoảng thời gian dài như vậy, chậc, đều là lỗi của bọn bắt cóc đó, nếu không phải vì họ, chỉ sợ hiện tại ta đã đưa công tử đi tìm người từ lâu rồi.
Dường như Tiết Phục có hơi hứng thú: "Vì sao ngươi lại bị người ta bắt?"
"Có lẽ công tử không biết, vì ở đây thật sự chẳng yên bình gì cả." Diệp Tuệ ngồi xuống đối diện hắn, rót một chén trà, khi nâng chén lên sắp uống cạn thì nàng lại liếc mắt nhìn người đối diện, nàng cung kính đưa chén trà này lên trước mặt hắn.
Đôi mắt Tiết Phục mỉm cười nhưng không động tay vào.
Diệp Tuệ lại rót thêm cho mình một chén trà, sau khi nàng uống một ngụm trà rồi mới nói: "Tông môn nhận được tin, mấy ngày gần đây luôn có tin nữ tử trẻ tuổi mất tích lan ra, cuối cùng điều tra đến Thạch trấn này. Ta và sư huynh nhận được nhiệm vụ đến Thạch trấn này điều tra."
Sắc mặt Diệp Tuệ nghiêm túc: "Đáng tiếc rằng những người đó vô cùng xảo quyệt, tung tích bí ẩn, vì cứu những nữ tử vô tội đó, cũng vì thay trời hành đạo, ta quyết định đứng ra làm mồi nhử để dẫn cá đến cắn câu."
Có lẽ Tiết Phục thích nghe những chuyện này, hắn vô cùng tò mò hỏi: "Ngươi bị bắt rồi nhưng mà sư huynh của ngươi đâu?"
Diệp Tuệ than ngắn thở dài: "Kinh nghiệm sống của sư huynh ta chưa nhiều, có lẽ là bị mấy tên bắt cóc đó lừa đi rồi nên mới không tìm ta kịp. Công tử, ngươi phải hiểu rằng trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều có thể thông minh giống ngươi!"