Giống như cách đây không lâu, sau khi hắn hỏi nam nhân đó rằng Vân Tô Tô ở đâu hai lần thì tay của nam nhân đó đã bị chặt đứt.
Diệp Tuệ chậm rãi lui về phía sau một bước, suy tính rằng nếu tình hình không ổn, nàng phải nghĩ cách để giữ mạng sống của mình.
Trong quan điểm của nàng, tính mạng là quan trọng nhất.
Tiết Phục bước qua hành lang bên trái, còn thản nhiên nói: "Không thể nào ta không nhớ con đường mình đã đi được..."
Diệp Tuệ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng đi theo hắn cách đó không xa, nhưng sợi dây trong đầu vẫn căng chặt.
Vất vả lắm mới đi ra khỏi ngục tối, trước mắt họ cũng xuất hiện ánh sáng, khi nhìn thấy bầu trời trong xanh, Diệp Tuệ gần như vui mừng phát khóc.
Nhưng mà đây là vùng ngoại ô hoang dã, xung quanh chẳng có một ai. Họ đi bộ một đoạn mới nhìn thấy thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Người trong thị trấn vốn không nhiều lắm, huống chi là một thiếu niên có gương mặt hiền lành và một cô nương bẩn thỉu, sự phối hợp kỳ quái này làm người ta không muốn nhìn nhiều thêm lần nào nữa.
Tiết Phục tốt tính hỏi: "Khi nào ngươi đưa ta đi tìm người thế?"
Chủ quán trọ nhìn thấy có khách đứng ở cửa, ông ấy khó xử nhìn Diệp Tuệ: "Cô nương à, ăn xin không được phép bước vào quán trọ của bọn ta..."
"Tờ ngân phiếu này là của ngươi, ngươi tìm một nữ nhân tắm gội, thay xiêm y sạch sẽ cho ta, bên cạnh đó còn phải chuẩn bị một ít thức ăn cho vị công tử này, nếu hắn thấy chán thì phải nghĩ cách dỗ hắn vui."
Chủ quán trọ nhận ngân phiếu, vẫn nhìn nàng một cách kỳ quái.
Diệp Tuệ xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiết Phục: "Ngươi muốn tìm người hay muốn mạng đều được cả, nhưng làm ơn hãy chờ ta tỉnh lại."
Vừa dứt lời, Diệp Tuệ nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn.
Tiết Phục lùi lại một bước.
"Bụp", Diệp Tuệ ngã xuống đất, nhưng mắt nàng vẫn không mở ra.
Chủ quán trọ bị giật mình: "Công, công tử, vị cô nương này bị sao vậy ạ!?"
Tiết Phục ngồi xổm xuống, hắn nhìn chằm chằm người đang nằm dưới đất một lúc lâu, giọng điệu ngây thơ: "Ngủ rồi."
Đó là tất nhiên.
Diệp Tuệ bị trúng thuốc, dựa vào toàn bộ suy nghĩ muốn sống để kìm nén lại, nàng có thể chống đỡ để đến được đây đã là giới hạn rồi.
Trong thế giới kỳ quái này luôn có những người kỳ quái.
Ông chủ do dự hỏi: "Công tử, vậy hiện tại có yêu cầu gì không?"
Tiết Phục: "Tìm một nữ nhân tắm gội cho nàng, thay xiêm y sạch sẽ cho nàng rồi chuẩn bị thức ăn."