Chương 7: Đạo Đức kinh

Ngày 22 tháng 10, Túc Châu.

Cuồng phong gào thét, tuyết và cát vàng lẫn lộn trong gió, cuốn theo cành khô cỏ dại, hung hăng quất vào tường thành Túc Châu vững chãi.

Dưới tường thành có người chết cóng. Một đứa bé chừng bốn, năm tháng tuổi đang thút thít khóc, cánh tay gầy guộc của người mẹ đã khuất vẫn gắt gao ôm lấy gương mặt tái xám của đứa con.

Tiếng khóc nhỏ dần, rất nhanh đã bị gió cát vùi lấp.

Phủ châu mục trong thành đốt than ấm áp, vài nhạc công khoác lụa mỏng, ngón tay lướt trên hồ cầm, vừa đàn vừa nhảy múa, liếc mắt đưa tình.

Dương Thế Thanh đang vui sướиɠ tràn trề uống rượu ăn thịt, ngồi dưới gã là một thanh niên mặc phục sức Ô Quyết, bên hông giắt loan đao và nanh sói.

Thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi cực kỳ tuấn mỹ, mũi cao mắt sâu, mi dài môi mỏng, làn da màu đồng nhuộm nắng, tai đeo khuyên kim ngọc, có thể thấy được thân phận tôn quý của người này.

"A Cổ Đạt Mộc vương tử," Dương Thế Thanh cười tủm tỉm, lớp mỡ trên mặt rung lên, "Trung Nguyên chúng ta có câu nói thế này, "Hãy lo quét tuyết sân mình đã, chớ quản nhà người ngói đẫm sương"."

Ánh mắt lạnh băng sắc bén liếc qua Dương Thế Thanh.

Dương Thế Thanh nhún nhún vai, vờ như không thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, "Năm nay thu hoạch không tốt, Túc Châu chúng ta cũng chỉ là Bồ Tát bùn qua sông, mạng mình lo còn chưa xong... nào có dư lương thực mà bán cho các ngươi?"

Ánh mắt A Cổ Đạt Mộc thoáng đau xót, lạnh giọng, "Người Trung Nguyên kia, ngươi đã hứa sẽ cung ứng lương thực cho bọn ta rồi."

"Đó là nếu bọn ta có lương thực đã," Dương Thế Thanh xòe tay, cười nói, "Đưa cho Ô Quyết các ngươi rồi thì bọn ta lấy gì mà ăn?"

"Vả lại, bây giờ các ngươi có tiền mua sao?"

"Thế đạo không tốt, năm nào cũng có nạn đói, Ô Quyết các ngươi trừ loan đao trong tay ra thì còn gì nữa đâu?" Dương Thế Thanh thấm thía khuyên nhủ, "A Cổ Đạt Mộc vương tử, thứ cho ta thô lỗ, nhưng các ngươi tự đi đoạt lấy thì hơn!"

"Lần trước ngươi cũng nói như vậy," A Cổ Đạt Mộc gằn giọng, "Nhưng bọn ta lại chạm mặt quân đội của nhà vua."

Đây là lần đầu tiên bọn họ chịu phản công mạnh mẽ như vậy, người tọa trấn trong quân rất giỏi điều binh khiển tướng, mặc dù Dương Thế Thanh đã phái người Trung Nguyên tới dẫn đường nhưng bọn họ chẳng thể công phá nổi một tòa thành, mà tòa thành đã cướp được còn bị quân đội Đại Tấn giành lại.

Ác chiến bốn tháng chưa thấy lợi lộc gì, mà người ngựa lại thương vong vô số.

"...Cũng không còn cách nào," Dương Thế Thanh cười, "Ai mà biết triều đình sẽ phái tới nhân vật tàn nhẫn như vậy chứ."

"..."

A Cổ Đạt Mộc không nói chuyện với con cáo già xảo trá này nữa. Hắn liếc mấy đĩa thịt đầy trên mâm Dương Thế Thanh, siết chặt chén trà.

Lát sau hắn đứng dậy rời đi, Dương Thế Thanh vui vẻ tiễn người, mong hắn mau mau đi cho khuất mắt.

"Vương tử..." Người hầu Khánh Cách Nhĩ đón hắn, có vẻ muốn nói lại thôi, "Thế nào rồi?"

"Không mượn được." A Cổ Đạt Mộc lệ khí rất nặng, "Lão già Dương Thế Thanh này không muốn giúp chúng ta. Trận chiến với Trung Nguyên đã khiến tên nhát gan này rụt đầu rồi."

Khánh Cách Nhĩ sốt ruột, "Nhưng Hắc Xà Bộ và Đồ Lang Bộ đã hết lương thực mấy ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chết đói mất!"

Chết đói không phải chuyện nhỏ, Ô Quyết là bộ tộc ăn tươi nuốt sống, nếu bị đói đến phát điên không chừng sẽ gϊếŧ cả phụ nữ và trẻ em trong tộc.

A Cổ Đạt Mộc cắn răng, "...Vậy thì cướp."

Đại mạc cuồng phong gào thét, gió lạnh từ Gia Dục thổi về phía đông, hướng tới thành Trường An.

Lập đông đã qua, Trường An bắt đầu có tuyết. Tuyết không lớn, từng lớp từng lớp mỏng đậu trên cành khô.

Từ Ưng Bạch mặc áo choàng đen, ngồi trong đình chơi cờ với Mai Vĩnh.

Trên bàn cờ, trắng đen đan xen. Mai Vĩnh một thân thường phục, râu tóc hoa râm, ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ xuống một quân trắng.

Từ Ưng Bạch nhìn bàn cờ một lát, tiếc nuối nói, "Mai tiên sinh, ta lại thua rồi."

Mai Vĩnh phá lên cười, "Là Ưng Bạch thủ hạ lưu tình."

Ngoài đình tuyết mịn nhẹ rơi tạo thành âm thanh xào xạc khe khẽ. Từ Ưng Bạch ngẩng đầu, thở ra một làn hơi trắng xóa.

Mai Vĩnh cũng nhìn tuyết trắng bên ngoài, lát sau hỏi, "Sư phụ ngươi dạo này sao rồi?"

Từ Ưng Bạch quay đầu, xoa xoa đôi tay lạnh cóng, ôn thanh nói, "Sư phụ nói dạo này đang ở quan đạo, hẳn là bế quan rồi, ta thay sư phụ cảm tạ Mai tiên sinh quan tâm."

"Hừ, quan đạo sao," Mai Vĩnh thu cờ trên bàn lại, "Lão mà cũng nói được câu đó."

Từ Ưng Bạch rũ mắt, không nói nhiều.

Bỗng một làn gió mạnh từ ngoài đình ập đến, Từ Ưng Bạch vô thức sờ lên thắt lưng nhưng chẳng thấy gì, ngay sau đó một bình nước nóng bị ấn vào lòng.

Người đạp tuyết tới một thân âm lệ lạnh lẽo, đưa bình nước nóng xong đứng ở một bên, vẫn kín đáo mang tử kim mặt nạ.

Bình nước nóng ấm áp dễ chịu khiến ngón tay Từ Ưng Bạch khôi phục một chút sức sống.

"Người hầu của ngươi chu đáo thật," Mai Vĩnh nhìn thị vệ tri kỷ này một lát, bỗng ngây người, "...Ngươi là..."

Từ Ưng Bạch vuốt ve hoa văn trên bình, quay đầu chậm rãi nói với Phó Lăng Nghi, "Ngươi lui ra trước đi."

Phó Lăng Nghi lập tức rời đi không chút do dự, tuyết rơi bám đầy trên người y.

"Hắn là..." ngữ điệu Mai Vĩnh chút không chắc chắn, "Phó gia?"

"Đúng vậy, y là cô nhi Phó gia," Từ Ưng Bạch giải thích, "Ta mang y ra từ đại lao."

Mai Vĩnh nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới hỏi, "Sao ngươi lại cứu y?"

Mai Vĩnh thầm nghĩ, Tạ Khoáng dạy ra đứa nhỏ này, tuy tính cách khác với lão nhưng tâm nhãn lại giống vô cùng.

Vậy nên Mai Vĩnh đương nhiên sẽ không cho rằng Từ Ưng Bạch cứu người ra là vì lòng tốt.

"Ta nhớ tiên sinh và Võ An Hầu quan hệ cá nhân rất tốt, khi Võ An Hầu bị giáng tội, ngài cũng tới cầu tình, bởi vậy mà dính họa sát thân," Từ Ưng Bạch nhẹ nhàng cười, "Cho nên ta đã cứu y ra, để tiên sinh nợ ta một ân tình."

Mai Vĩnh nhìn Từ Ưng Bạch, thở dài, "Dù lúc này ngươi không cứu người thì về sau ta cũng sẽ nhờ ngươi cứu."

"Tiên sinh nói quá rồi," Từ Ưng Bạch làm ra vẻ ôn lương cung kiệm, [*] "Người này cũng có tác dụng, Võ An Hầu chưa tuyệt hậu, một ngày nào đó bình oan giải tội, y chính là bằng chứng sống để ta buộc tội Lưu Mãng."

[*] ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm (và khiêm nhượng)

"Chuyện thành rồi thì ngươi thả y đi đi." Mai Vĩnh đặt quân cờ cuối cùng vào sọt, nói.

"Tất nhiên," Từ Ưng Bạch dứt khoát đồng ý. "Sau này tùy y trời cao biển rộng."

"Vậy ngươi muốn ta làm gì?" Mai Vĩnh hỏi.

"Mai tiên sinh," Từ Ưng Bạch cười, "Ta muốn cho một đạo sĩ tiến vào Khâm Thiên Giám."

Mai Vĩnh cau mày, "Ai?"

Bởi hoàng đế thờ phụng quỷ thần và thiên mệnh, Khâm Thiên Giám từ thời tiên đế tới nay rất được nể trọng, người muốn chen vào Khâm Thiên Giám nhiều không đếm xuể, mỗi lần Khâm Thiên Giám thăng nhiệm hay điều chuyển đều có rất nhiều người đến Lại Bộ đưa tiền đưa bảo.

"Đệ tử Nam Hải đạo sĩ, Lưu Thính Huyền."

"Lưu Thính Huyền?"

Mai Vĩnh không hề biết dưới trướng Nam Hải đạo sĩ còn có người này, ngờ vực hỏi, "Sao ngươi lại coi trọng người này?"

Từ Ưng Bạch cười cười, "Tất nhiên là vì có việc cần dùng."

Mai Vĩnh không hiểu Từ Ưng Bạch muốn làm gì nhưng vẫn đồng ý, "Ta trở về sẽ sắp xếp."

Nói xong, hai người lại chơi thêm mấy ván cờ, Từ Ưng Bạch thua liền mấy ván. Đến khi tiễn Mai Vĩnh đi, tuyết đã rơi dày hơn một chút.

Lý Khoái Tử cầm ô đứng bên cạnh, khó khăn lắm mới che chắn được gió tuyết. Từ Ưng Bạch đứng thẳng tắp như thanh tùng, giọng điệu nhẹ nhàng tựa tuyết, "Năm nay tuyết rơi sớm quá."

"Đúng vậy," Lý Khoái Tử ưu sầu nói. "Mới đầu năm tuyết đã rơi, những năm trước phải bảy tám ngày trước mới bắt đầu có tuyết. Bây giờ tuyết rơi sớm như vậy, trời lại lạnh, không biết sẽ có bao nhiêu người chết đói chết rét."

Tuyết mịn dính lên đuôi mày Từ Ưng Bạch, hắn thấp giọng nói, "Khó trách Ô Quyết lại tiến công."

Mạc Bắc lạnh nhanh hơn Trung Nguyên. Thiên thời bất lợi, bọn họ không có lương thảo, dê bò chết rét, người cũng không có ăn, đói đến cùng đường, chỉ có thể cầm loan đao hướng đến đông nam.

Kiếp trước cũng như vậy, binh mã Ô Quyết đột ngột tiến đến không kịp phòng ngừa, ngoài thành Gia Dục quan đều là loan đao Ô Quyết.

Từ Ưng Bạch tất nhiên không trông cậy Dương Thế Thanh sẽ xuất binh trấn thủ mười bảy trạm kiểm soát Gia Dục Quan. Hắn vội trở về thư phòng, viết một phong thư, dán kín lại rồi hướng ra ngoài cao giọng gọi, "Phó Lăng Nghi!"

Cửa sổ vừa được xốc lên lập tức đóng lại, khí lạnh chưa kịp lùa vào đã bị nhốt ở ngoài. Giọng Phó Lăng Nghi mang theo gió tuyết lạnh lẽo, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng đến đáng sợ, "Ta đây."

Lý Khoái Tử vừa bước vào thêm than cho Từ Ưng Bạch cảm thấy hơi ớn lạnh, nổi hết cả da gà.

Từ Ưng Bạch không để ý, đóng dấu phong thư rồi mới đưa cho Phó Lăng Nghi, "Bảo ám bộ lập tức đưa tới An Tây."

Phó Lăng Nghi nhận lấy thư, đầu ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay Từ Ưng Bạch. Hắn không để ý chút nào, mà y lại run run.

Y đáp lời rồi xoay người ra cửa, nhưng lát sau lại quay về.

Trong thư phòng, than hồng lách tách cháy, Phó Lăng Nghi bước chân không tiếng động, đi đến cửa phòng thì dừng lại. Từ Ưng Bạch ngồi trên ghế mây, đang chép Đạo Đức kinh.

Phó Lăng Nghi cứ nghĩ mình không phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở cũng bị tiếng tuyết rơi vùi lấp, nhưng dường như Từ Ưng Bạch lại có thêm một đôi mắt, tay viết không ngừng, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, hỏi: "Chuyện gì?"

Phó Lăng Nghi cụp mắt, giấu đi nham hiểm và điên cuồng trong mắt, bình thản cười hỏi, "Từ Ưng Bạch... ngươi có tin trên đời này có nhân quả luân hồi không?"

Từ Ưng Bạch dừng tay, nét mực đậm nguệch ngoạc trên giấy, "Cũng khá tin."

Lúc trước có không tin thì hiện tại cũng phải tin, dù sao trọng sinh cũng là chuyện không thể tưởng tượng, không đổ tại nhân quả luân hồi thì cũng chẳng còn cách nào.

Nhưng Từ Ưng Bạch có khi lại cảm thấy sự thành do người, nếu thần minh thật sự cai quản nhân gian thì sao lại để những người thờ phụng mình phải lang bạt khắp nơi như vậy. Kiếp trước gì gì đó có lẽ chỉ là giấc mộng thoáng qua khi hắn trên đường về Trường An mà thôi.

Nghĩ nhiều đau đầu, Từ Ưng Bạch dứt khoát không nghĩ nữa, mặc kệ là trọng sinh hay mơ mộng. Lúc này hắn định sẽ không nhân từ nương tay, giẫm lên vết xe đổ.

Từ Ưng Bạch gác bút, quay đầu tùy ý hỏi, "Vậy ngươi có tin không?"

Phó Lăng Nghi nghiến răng nghiến lợi, "Ta tin."

Từ Ưng Bạch hơi kinh ngạc, "Ngươi mà cũng tin những chuyện như vậy sao?"

Tử tù gϊếŧ người như ngóe cũng tin vào nhân quả sao? Hắn cảm thấy có chút khó tin.

"..." Phó Lăng Nghi lảng đi không trả lời.

Y không biết nên nói thế nào. Nói chuyện trọng sinh này ra chỉ sợ người khác lại cho rằng y là tên tâm thần bất ổn.

Từ Ưng Bạch cũng lười hỏi tại sao, tiếp tục viết Đạo Đức kinh. Không bao lâu sau, hắn cảm thấy Phó Lăng Nghi đã rời đi, quay đầu lại thấy người vừa rồi còn đứng đó đã không còn bóng dáng.

Chép nốt chữ cuối cùng, Từ Ưng Bạch buông bút rời thư phòng.

Hắn vừa đi không lâu, cửa sổ lại bị xốc lên, tuyết rơi trên án kỷ.

Phó Lăng Nghi đứng đó, ánh mắt âm tình bất định. Cặp mắt y trống rỗng, lại tựa như đã đau khổ đến chết lặng. Y rút một tờ từ xấp Đạo Đức kinh chép tay kia, cẩn thận gấp lại rồi nhét vào trong ngực.