Chương 10: Cấp báo

Ngụy Chương sốt sắng triệu Từ Ưng Bạch tiến cung, lúc trông thấy hắn suýt chút nữa đã bổ nhào tới, may thay được một nhóm văn thần võ tướng và thái giám ngăn lại.

"Từ khanh!" Ngụy Chương nước mắt nước mũi giàn giụa, "Kỷ Minh trấn thủ An Tây quận vừa báo tin! Người Ô Quyết lại tới nữa rồi!!"

Từ Ưng Bạch sầm mặt, hôm qua hắn vừa nhận được phong chiến báo này. Tin cấp báo này tới sớm, kiếp trước phải hơn mười ngày sau mới nhận được tin toàn quân An Tây bị diệt.

"Bệ hạ chớ hoảng sợ," Từ Ưng Bạch cung kính đỡ Ngụy Chương về chỗ, hỏi, "An Tây quận hiện tại thế nào?"

Một võ tướng nói, "Thủ binh An Tây quận quân kỷ nghiêm minh, tổ chức bài bản, tạm thời cản được Ô Quyết. Nhưng Ô Quyết bây giờ thế tới rào rạt là muốn liều mạng với chúng ta!"

Từ Ưng Bạch không đáp, ánh mắt lóe lên liếc qua Lưu Thính Huyền đang kính cẩn đứng một bên.

Lưu Thính Huyền cảm nhận được, ngẩng đầu chạm mắt với Từ Ưng Bạch rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Từ Ưng Bạch quay mặt đi, yên lặng ấn ngón tay.

"Báo ——"

Một thám báo sốt sắng lao vào điện, "Bệ hạ!!! An Tây cấp báo!!! A Cổ Đạt Mộc đã chiếm được ba thành An Tây!!! Tướng Kỷ Minh trấn thủ An Tây rút lui về Gia Dục Quan!!!"

"Vài ngày nữa quân Ô Quyết sẽ tới Gia Dục!! Gia Dục Quan báo nguy!!! Tướng Kỷ Minh khẩn xin bệ hạ phát binh!!!"

Cặp mắt tam bạch không còn âm ngoan như ngày thường mà ngập tràn hoảng loạn.

Một khi Gia Dục Quan thất thủ, khu vực từ ba quận Hà Tây đến Trường An sẽ không thể chống được. Kỵ binh Ô Quyết thế như chẻ tre, tiến quân thần tốc, sớm muộn gì cũng đánh tới Trường An, lấy đầu hoàng đế.

Mà hiện giờ người duy nhất có thể đấu với A Cổ Đạt Mộc chỉ có...

Ngụy Chương và nhóm văn thần võ tướng được triệu tới nghe vậy đồng loạt quay sang nhìn Từ Ưng Bạch.

Từ Ưng Bạch vô thức bấu ngón tay.

"Từ khanh..." Ngụy Chương ngập ngừng.

Từ Ưng Bạch cười thầm.

"Bệ hạ... Khụ khụ khụ..." Từ Ưng Bạch che miệng ho, sắc mặt tái nhợt đi, "Vi thần thân thể không khoẻ, khó mà nhậm chức chủ soái."

Ngụy Chương nghe thì xanh cả mặt.

Các võ tướng cũng xanh mặt theo.

Từ Ưng Bạch không làm thì ai mà làm nổi?!

A Cổ Đạt Mộc kia là sói hoang trên thảo nguyên, có vài vị võ tướng từng giao thủ với gã. Mười năm trước, chàng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cùng thanh loan đao Ô Quyết tựa một vị Lang Vương trẻ, liên tiếp lấy đầu mấy vị đại tướng, cặp mắt ưng khiến người ta run sợ.

"Từ khanh!" Ngụy Chương than thở khóc lóc, "Trừ ngươi ra ta còn có thể đưa quân cho ai đây?"

Phòng Như Ý vuốt râu, đảo mắt một vòng, "Ô Quyết thế như nước lũ, bệ hạ! Bằng không ta rút quân về Nam Độ bảo toàn lực lượng trước..."

Lưu Mãng đứng hầu bên cạnh Ngụy Chương cũng lên tiếng, "Phòng đại nhân nói có lý."

Ngụy Chương không nói gì, nước mắt nước mũi giàn giụa nhìn Phòng Như Ý và Lưu Mãng.

Từ Ưng Bạch nhìn ba người này thấy hơi buồn cười. Kiếp trước ba người này đã sớm đồng ý, tạo áp lực cho hắn và Trung Nghĩa Hầu Tiêu Lục. Ngụy Chương kêu trời khóc đất, Phòng Như Ý và Lưu Mãng lấy binh quyền, chính quyền, bá tánh Gia Dục và Hà Tây tạo áp lực, ép cho Từ Ưng Bạch không thể không đồng ý Nam Độ.

Bây giờ cũng vậy.

Từ Ưng Bạch nhắm mắt.

Một lát sau Ngụy Chương nói, "Trẫm cảm thấy Nam Độ có thể coi là một kế sách."

"Bệ hạ không thể!!!" Trung Nghĩa Hầu Tiêu Lục trợn mắt, "Ai nói muốn về Nam phải chém ngay!"

"Nếu lui binh về Nam... vùng Gia Dục tới Trường An không khác gì chắp tay nhường người! Nếu Ô Quyết có ý định tiêu diệt chúng ta, Trung Nguyên ắt sẽ thất thủ! Ngàn vạn bá tánh biết đi đâu về đâu đây!"

Phòng Như Ý không vui nói, "Trung Nghĩa Hầu nói vậy là có ý gì? Việc Nam Độ tất nhiên là vì an nguy của bệ hạ! Sao có thể nói là giao Trung Nguyên cho người khác?"

"Vả lại Trung Nguyên còn có Tề Vương, Ninh Vương trấn thủ!"

"Hai vị thân vương này chưa từng nghe lệnh bệ hạ!" Tiêu Lục quát.

Lời vừa nói ra, Từ Ưng Bạch cau mày, quả nhiên thấy Ngụy Chương mặt đen như đáy nồi, ánh mắt vô cùng nham hiểm. Phòng Như Ý than, "Trung Nghĩa Hầu nói vậy không đúng rồi. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử. Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, ai lại dám không nghe lệnh bệ hạ chứ?"

Lời này bỗng khiến Trung Nghĩa Hầu mang tội lớn, vừa ngỗ nghịch phạm thượng vừa âm mưu làm phản, còn không thèm để ý đến thể diện của Ngụy Chương.

"Lời Tiêu hầu gia đúng là không thoả đáng!" Từ Ưng Bạch cướp lời hoàng đế, "Bệ hạ, vi thần thỉnh bệ hạ phạt trách Trung Nghĩa Hầu mười lăm trượng."

Mọi người kinh ngạc nhìn Từ Ưng Bạch, hắn vẫn đứng im bất động.

Kiếp trước Tiêu Lục họa từ miệng mà ra, bị Ngụy Chương trị tội. Khi đó Từ Ưng Bạch không có mặt, hiện giờ chỉ có thể dốc hết sức hòa giải hai người.

Ngụy Chương hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Lục, "Phạt thêm bổng lộc nửa năm!"

"Bệ hạ nhân từ," Từ Ưng Bạch nhìn thoáng qua Trung Nghĩa Hầu, cao giọng, "Hầu gia, tạ ơn đi."

Tiêu Lục đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tranh đấu chính trị trong triều có khi chỉ cần dăm ba câu là thành, trước giờ gã toàn nói thẳng không cố kỵ mà quên mất vị bệ hạ trước mặt này là người không nghe lời thật.

Người lần trước nói thẳng với Ngụy Chương hiện giờ cỏ trên mộ đã cao bằng hai người rồi.

Mọi người ở điện nghị sự nửa ngày mà vẫn chưa tìm được giải pháp. Ngụy Chương nhìn sang Lưu Thính Huyền từ đầu buổi vẫn chưa nói câu nào, tha thiết hỏi, "Lưu khanh, ngươi thấy thế nào?"

Đám đông đổ dồn ánh mắt về phía gã.

Ai cũng biết vị giám chính tân nhiệm của Khâm Thiên Giám này chính là hồng nhân trong mắt bệ hạ.

Gã vốn là đệ tử của Nam Hải chân nhân, không rõ danh tính, chẳng biết chó ngáp phải ruồi thế nào mà vào đươc Khâm Thiên Giám, vừa chữa bệnh giúp Quý phi nương nương đang đắc sủng, vừa đuổi được tà ám trong cung Thái Hậu. Vài ngày trước gã xem hiện tượng thiên văn nói bệ hạ có con, chẳng bao lâu hoàng hậu khám bệnh phát hiện ra có thai, thực sự vô cùng thần bí.

Gã còn viết điếu văn đốt lên tế tiên nhân, bởi vậy được Ngụy Chương cực kỳ nể trọng.

Lưu Thính Huyền quỳ xuống đáp lời, "Bệ hạ, vi thần đã bói toán nhiều ngày, tượng quẻ chiến sự Tây Bắc khá yên bình, không thấy có loạn, thần cho rằng việc Ô Quyết xâm lược ít ngày nữa sẽ dễ dàng giải quyết, Bệ hạ không cần lo lắng."

Ngụy Chương nghe vậy thoáng yên tâm.

Nhưng Lưu Thính Huyền chưa nói xong.

Gã chần chờ rối rắm một hồi, Ngụy Chương đã mất hết kiên nhẫn, "Lưu khanh còn có lời gì muốn nói?"

Lưu Thính Huyền nhắm mắt chuẩn bị tinh thần, cao giọng nói, "Bệ hạ, vi thần phát hiện tử vi tinh ám, phó tinh đoạt chủ...E là có người mưu phản!"

Sắc mặt ai nấy đều thay đổi, sắc mặt Ngụy Chương cực kỳ khó coi, "Ngươi, ngươi nói cái gì!!!"

Phòng Như Ý hắng giọng nói, "Có phải Lưu đại nhân nhìn nhầm rồi không! Các hiện tượng thiên văn phải xem cho cẩn thận đấy."

Lưu Thính Huyền đứng phắt dậy, "Đại nhân! Hiện tượng quan trọng như thế vi thần sao dám sơ suất? Vi thần dám lấy tính mạng mình ra thề!"

Ngụy Chương giận tím mặt, gã ném phăng chén trà Lưu Mãng vừa dâng lên.

Chén sứ vỡ nát, nước trà văng tung tóe. Triều thần nhất loạt quỳ sụp xuống, "Bệ hạ bớt giận!"

Chỉ có Từ Ưng Bạch đứng im không nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp, nước trà dính ướt cả vạt áo.

Hắn cao giọng, "Bệ hạ là chân long thiên tử, không cần sợ hãi yêu ma quỷ quái."

Sắc mặt Ngụy Chương khá hơn, "Từ khanh nói phải."

"Việc cấp bách hiện giờ vẫn là phòng vệ Gia Dục quan. Trung Nghĩa Hầu nói có lý, chưa đến nỗi vạn bất đắc dĩ thì không cần đi Nam Độ. Vi thần tuy bệnh tật nhưng vẫn còn sức chiến đấu, nếu bệ hạ không chê, vi thần xin phép nhậm chức chủ soái, dẫn quân chống lại A Cổ Đạt Mộc."

"Còn vấn đề Nam Độ... Phòng tướng cũng có điểm đúng..."

"Nếu vi thần không địch lại... Bệ hạ cũng nên dự liệu trước."

Phòng Như Ý và Lưu Mãng nghe vậy tròn mắt nhìn Từ Ưng Bạch.

Bọn họ những tưởng Từ Ưng Bạch sẽ nhất quyết không đồng ý đi Nam Độ, còn thảo luận vài biện pháp bắt hắn phục tùng, đâu ngờ chuyện lại đơn giản như vậy, vừa nói ra hắn đã đồng ý ngay.

Trước giờ Ngụy Chương vốn đa nghi, nghe vậy cũng ngờ vực nhìn về phía Từ Ưng Bạch.

Nhưng hiện giờ ngoại trừ hắn không ai có thể đối chọi với A Cổ Đạt Mộc. Ngụy Chương dựa lên tay vịn, ép xuống nghi hoặc trong mắt, "Vậy Từ khanh lãnh binh, năm ngày sau đi Gia Dục Quan, chuyện Nam Độ giao cho thừa tướng và Tư Lễ Giám Lưu Mãng chuẩn bị."

Quần thần quỳ xuống lãnh chỉ, lúc ra về trời đã chạng vạng.

Tuyết lại bắt đầu rơi, bao trùm lên hoàng cung Đại Tấn. Khi Từ Ưng Bạch bước xuống bậc thang, cung nhân đi theo đưa ô và khoác cho hắn một chiếc áo lông chồn thật dày, Lưu Thính Huyền khoác đạo bào đi ngang không khỏi quay đầu lại nhìn. Từ Ưng Bạch kéo sát quần áo vào người, hơi thở trắng xóa, gật đầu với gã.

Lưu Thính Huyền cứ như vừa bị đâm một nhát, vội vã bỏ đi.

Ra khỏi cửa cung, gió hơi lớn, Lý Khoái Tử vội vã tiến tới đón. Sắc mặt hắn tựa như gió tuyết nhưng đốt ngón tay lại đỏ bừng, thoạt nhìn như bị đông cứng.

Lý Khoái Tử lo lắng bảo, "Công tử, bên ngoài gió lớn, đi nhanh thôi."

Từ Ưng Bạch lại không nhúc nhích. Từ lúc ra khỏi Nghị Sự Điện, hắn vẫn luôn cảm thấy một ánh mắt dõi theo mình, chỉ là lúc ở trong cung không tiện quan sát xung quanh. Ra tới cửa cung, hắn hơi ngước mắt lên, con ngươi màu hổ phách linh động, rất nhanh đã phát hiện ra một bóng người màu đen xẹt qua trên tường gần đó.

Bước chân người ấy nhanh đến nỗi chỉ còn dư lại tàn ảnh.

Lý Khoái Tử nhìn theo nhưng lại chẳng thấy gì, vô cùng khó hiểu, "Công tử đang nhìn gì thế?"

Từ Ưng Bạch cụp mắt, "Không có gì, đi thôi."

Trong xe than hồng ấm áp, là Mai Vĩnh mang tặng. Từ Ưng Bạch cởϊ áσ khoác, ném lên người kẻ đang quỳ trong xe, "To gan thật, lại dám tiến cung, muốn gϊếŧ Lưu Mãng lần nữa hay sao?"

Chiếc áo còn vương hương hoa lan phảng phất, Phó Lăng Nghi hít sâu một hơi, năm ngón tay vùi vào lớp lông trắng muốt, bắt lấy áo.

Y vẫn mang tử kim mặt nạ, tuyết vương trên mái tóc đen nhánh chưa tan, tựa như bạc trắng một nửa đầu.

"Không," Phó Lăng Nghi ân cần đắp áo lên đầu gối người kia. "Ta không yên tâm mà thôi."

"À." Từ Ưng Bạch lạ lùng hiểu được vẻ mặt y, "Ta cũng đâu dễ xảy ra chuyện như vậy."

Ngay sau đó, hắn cầm lấy bình nước nóng sưởi tay, gương mặt thanh tao như họa cực kỳ dịu dàng, ngữ khí chân thành nói, "Ta mà có chuyện, hẳn ngươi phải mừng mới đúng chứ."

Cũng không trách Từ Ưng Bạch có ý nghĩ như vậy. Dựa theo quan hệ của hai người kiếp trước, nếu hắn chết, Phó Lăng Nghi sẽ được tự do.

Phó Lăng Nghi cúi đầu, để lại cho Từ Ưng Bạch đỉnh đầu đầy tuyết.

Xe ngựa kẽo kẹt cán lên nền tuyết.

"Ta không hề nghĩ như vậy," chất giọng khàn khàn cất lên trong gian xe ngựa nhỏ hẹp, "Từ trước tới giờ... ta không hề-"

"Công tử cẩn thận!!!" Lý Khoái Tử bên ngoài đột nhiên la lên.

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Từ Ưng Bạch đột nhiên bị người kia ấn xuống sàn.

Ba thanh trường đao chói lọi như tuyết lơ lửng trên đỉnh đầu Phó Lăng Nghi.