Edit: Phong Lữ
Lục Phùng nói: “Ta với nương nương chỉ có thư từ qua lại, tuyệt không có tư tình. Tất cả đều là lỗi của ta, không phải do Hoàng hậu nương nương. Ta nguyện lấy cái chết tạ tội, cầu Chu đại nhân cầu xin giúp hoàng hậu.”
Nói xong liền rút đao ra, muốn tự mình kết thúc. Chu Anh nhanh tay lẹ mắt, đá văng đao trong tay hắn ra, quát lên: “Đại trượng phu chỉ nên chết trận sa trường, chưa tới thời khắc sống còn thì đừng nghĩ quẩn.”
Lục Phùng cứng người, nhắm mắt rơi hai hàng nước mắt.
Chu Anh kéo hắn lên, suy tư chốc lát nói: “Ngươi theo ta cùng tiến cung, tìm bệ hạ nói rõ ràng.”
Lục Phùng thống khổ nói: “Ta đã không còn mặt mũi gặp bệ hạ.”
Chu Anh thương hại nói: “Đi thôi, nếu như bệ hạ biết ngươi vì vậy mà tự sát thì ngài còn tức giận hơn.”
Lúc bọn họ tiến cung, Tô Tuấn Văn đang cùng sứ giả phiên bang tổ chức yến hội. Chu Anh còn nghe nói có một sứ thần đoàn còn mang công chúa đến, rất có thể muốn lưu lại hòa thân.
Tô Tuấn Văn nghe nói hắn đến, liền mượn cớ rời yến hội trước để đi gặp hắn.
Đến ngoài cửa ngự thư phòng, Chu Anh để Lục Phùng chờ trước, còn mình đi tìm Tô Tuấn Văn hỏi: “Nghe nói hoàng hậu bị cấm túc?”
“Tin tức này không có mấy người biết, ngươi nghe ai nói vậy?” Tô Tuấn Văn cau mày.
Chu Anh tránh không đáp, lại hỏi: “Bệ hạ tra được người kia là ai chưa?”
“Nàng không chịu nói, nhất quyết tự mình gánh tội. Cung nhân cũng rất trung thành, thẩm tra không ra kết quả gì.” Tô Tuấn Văn trả lời nói: “Vương Thái phó muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhi nữ, thái hậu lại muốn bảo đảm tính mạng nàng.”
“Nếu như, nếu như tìm tới người kia, nên xử trí như thế nào đây?”
“Gϊếŧ, hoặc là cho lưu vong.” Tô Tuấn Văn thuận miệng nói.
Chu Anh ôm quyền muốn xin cáo lui, bị Tô Tuấn Văn gọi lại: “Quay lại, ngươi cứ đi như vậy là muốn gạt trẫm hay đi giúp ai?”
Chu Anh đứng lại, không hề nhẫn nhịn: “Mấy ngày qua, thần mang lòng hổ thẹn với Hoàng hậu nương nương. Còn người kia càng hổ thẹn không thôi với bệ hạ. Thần suy bụng ta ra bụng người, hi vọng bệ hạ có thể khoan dung tội lỗi của bọn họ.”
“Tội lỗi gì?” Tô Tuấn Văn gõ lên bàn, mỉm cười hỏi.
“Hai người họ chỉ là trao đổi thư qua lại, cũng chưa có tình yêu nam nữ.” Chu Anh nói rõ.
“An Bạch đúng là người có tâm địa bồ tát.” Tô Tuấn Văn rũ mắt,: “Ngươi định dùng cái gì để cầu xin giúp bọn họ?”
Chu Anh lơ ngơ, khó hiểu nhìn bệ hạ: “A? Theo Bệ hạ hết, bệ hạ nói gì thì thần dùng đó.”
Tô Tuấn Văn nở nụ cười nhẹ: “Ái khanh ở lại với ta mấy ngày đi.”
“Ta còn có sự vụ trong quân…” Chu Anh nỗ lực chống chế.
“Vậy khi nào hết bận thì tiến cung.” Tô Tuấn Văn không cho hắn chống chế nữa:”Gọi Lục Phùng vào đi.”
Chu Anh bước ra cửa ngự thư phòng, giọng vô cùng đau xót nói với Lục Phùng: “Lục đại nhân, ta vì ngươi mà hy sinh vĩ đại, lần này ngươi nợ ta một ân tình lớn lắm đó.”
Viền mắt Lục Phùng đỏ hoe, cảm kích nhìn hắn.
Chu Anh bị hắn ánh mắt này nhìn tới mức ngượng ngùng, giục hắn mau vào đi.
Lục Phùng đi vào rất lâu, lúc đi ra hồn bay phách lạc, sai khi nhìn thấy Chu Anh thì thất thanh khóc rống.
Chu Anh không thể làm gì khác hơn là mang Lục Phùng tâm tình bất ổn về nhà. Lục Phùng khóc suốt dọc đường, suốt đường đều đang tự trách.
Tô Tuấn Văn mặc dù đã cố dìm chuyện xuống, nhưng tin đồn phong thanh cũng đã nổi lên, hắn tìm một tội danh, đưa Lục Phùng đi đày đến quân doanh ngoài biên quan.
Hoàng hậu bị cấm túc trong cung, sau khi biế Lục Phùng bị đày đi biên quan thì uống thuốc độc tự sát. Chu Anh nghe thế, vì nàng mà bóp cổ tay, thở dài đã lâu.
Nhưng lúc này hắn đang phát sầu là vì một chuyện khác.
Bệ hạ muốn cho hắn thị tẩm, nhưng hắn không muốn chịu làm kèo dưới, bệ hạ càng không thể làm kèo dưới… Chu Anh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ sao cũng cảm thấy mình sẽ bị bệ hạ làm.
Chu Anh ở nhà than thở. Chu thừa tướng nhìn thấy, cắt ngang nói: “Ngươi cũng đã trưởng thành, cũng nên bàn tới việc hôn nhân của ngươi.”
Chu Anh tranh luận với cha: “Anh của con còn chưa kết hôn, sao con có thể kết hôn trước được.”
Cha hắn mặt tối sầm lại nhắc nhở hắn: “Đừng cho là ta không biết ngươi và bệ hạ —— “
Chu Anh làm ầm lên với cha hắn: “Ta tuyệt đối không thành thân.”
Cha hắn mắng hắn vô liêm sỉ, tức giận tới mức muốn lôi gậy ra đánh hắn, lại bị mẹ hắn với anh hắn liều mạng khuyên ngăn.
Chu Anh cũng đã trúng hai gậy, miệng nói phụ thân muốn đánh chết hắn, hắn không thể để phụ thân mang tội bất nghĩa, nên phải vội vã trốn khỏi nhà, trốn vào hoàng cung.