Ngôi biệt thự này ở trong nguyên tác là nơi ở riêng của Hoàng Phủ X, ngoại trừ người hầu và bảo tiêu thì chỉ có mình hắn ở, nhưng diện tích cũng không thua kém gì biệt thự Mộ Dung gia, vì thế sau một ngày chạy trốn cộng thêm ăn ít - Diệp Hi đi tới phòng ăn suýt nữa thì lăn ra ngất.
Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bàn ăn, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, ra lệnh cho Diệp Hi: "Ngồi xuống."
Đám người hầu bưng đồ ăn nối đuôi vào, bắt đầu đưa đồ ăn, đủ loại hoa hoét đa dạng, đủ loại mỹ thực khắp các quốc gia, phô trương còn hơn cả Mộ Dung gia, chỉ trong tầm vài phút ngắn ngủi đã lấp kín một bàn dài hơn 200 m.
Quả đúng không khác gì triển lãm mỹ thực!
Thế nhưng, ở trước mặt Diệp Hi lại... trống rỗng!
Trong lòng Diệp Hi dâng trào lên dự cảm không hay!
"Mộ Dung thiếu gia, đây là đồ ăn dành riêng cho ngài." - Một vị thị giả nho nhã lễ độ dâng lên một đĩa salad hoa tươi và một ly thủy tinh chứa đầy nước đặt trước mặt Diệp Hi, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm giải thích như sợ âm thanh quá lớn sẽ đập vỡ vị tiểu thiếu gia yếu đuối tựa như bọt biển trước mắt: "Nghe nói thể chất Mộ Dung tiểu thiếu gia đặc biệt, chỉ có thể ăn hoa tươi và tuyết thủy trên núi cao."
Vốn đang ảo tưởng sẽ ăn được thịt - Diệp Hi: "..."
Con bà nó, hóa ra toàn thế giới biết tui là tiểu tiên nữ chỉ ăn hoa uống sương sao!?
Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm nhướng lên nghi hoặc, nhưng vì không đánh vỡ nhân thiết nên hắn không hỏi cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hi mặt tối sầm xiên một phiến hoa bách hợp nhét vào trong miệng.
Đối mặt với một bàn mỹ thực 200m chỉ ăn hoa uống nước, Diệp Hi lặng lẽ ủy khuất thành một tiểu xoắn mao.
Đột nhiên xuất hiện tóc quăn cộng thêm lọc kính mỹ nhanh càng tôn lên gương mặt đáng yêu của Diệp Hi, hai gò má trắng nõn mịn màng, từng sợi tóc đen mun mềm mại xoăn xoăn, chóp mũi tinh xảo khéo léo, cánh môi nuốt cánh hoa... Nhìn như một con búp bê xinh đẹp.
Thẩm Tu Lâm cơm cũng không ăn, chỉ nhìn Diệp Hi chằm chằm, nhìn một hồi, hắn lấy ngón tay gõ bàn một cái, nói: "Ngẩng đầu, nhìn tôi."
Diệp Hi ngẩng đầu nhìn phía Thẩm Tu Lâm, bởi vì ăn không được thịt nên biểu tình mang chút giận dỗi chân thật!
Càng xứng với một đầu xoắn mao, càng manh!!!
"Qua đây." - Yết hầu Thẩm Tu Lâm lăn lộn, ngoắc đầu ngón tay với Diệp Hi.
Diệp Hi đứng dậy đi lên hai bước tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, nhìn bình rượu vang đỏ đặt trên bàn, trong lòng nghĩ chắc là muốn bắt đầu nhiệm vụ rót rượu.
Nhưng Thẩm Tu Lâm lại như không có ý để Diệp Hi rót rượu, mà tiếp tục ra lệnh: "Khom lưng, cúi đầu."Chắc là kịch bản Thẩm tổng có vài chi tiết khác với mình rồi! Diệp Hi không hề phòng bị mà nghĩ, ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu.
Tiếp đó, tay Thẩm Tu Lâm đặt trên đầu Diệp Hi, ấn ấn lông mao xoăn xoăn, khóe môi ngoắc lên ý cười mê ly.
Diệp Hi mê man nhìn khăn trải bàn trước mặt: "..."
"Đừng nhúc nhích." - Thẩm Tu Lâm trầm giọng nói, tiếp đó xoa xoa tóc xoăn của Diệp Hi, cảm giác rất tuyệt.
Xoã tung, mềm mại, trơn bóng, sạch sẽ, còn mang theo mùi thơm ngát như hoa...
Trong mắt Thẩm tổng bắn ra ánh sáng biếи ŧɦái!
Sau một phút, phẫn nộ và căng thẳng vì không ăn được thịt bị thay thế thành ngơ ngác, tiểu xoắn mao của Diệp Hi nhanh chóng biến mất.
Thẩm Tu Lâm hơi thất vọng thu tay về, nói: "Đứng thẳng, rót rượu cho tôi."
Ha, cuối cùng nội dung vở kịch cũng bắt đầu! Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, nỗ lực phát huy kỹ thuật diễn bày ra vẻ bất đắc dĩ, cầm rượu vang trên bàn, đổ vào ly rượu chân dài trước mắt Thẩm Tu Lâm.
Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm lãnh ngạo nhìn động tác của Diệp Hi, nói: "Nếu đã gả vào Hoàng Phủ gia nhà tôi, toàn bộ của em đều là của tôi, bất cứ mệnh lệnh như người hầu phải hầu hạ mình thay đồ tắm rửa...Bị da^ʍ uy của Hoàng Phủ X áp bức mà hầu hạ Hoàng Phủ X thay đồ tắm rửa, quan sát, tắm rửa và lau chùi cơ thể trần như nhộng của Hoàng Phủ X. (0 1)
Diệp Hi lặng lẽ quẫn bách: "..."
Cái hệ thống này đúng là vô cùng vô cùng không đứng đắn!
Cũng không biết nhiệm vụ bên kia của Thẩm tổng là gì, tuyệt đối đừng mất rạy như thế này, Diệp Hi lặng lẽ cầu khẩn.
"Nếu em muốn xem tôi thay quần áo đến thế..." - Thẩm Tu Lâm tàn bạo túm cằm Diệp Hi: "Vậy thì tôi sẽ cho em xem đủ!"
Diệp Hi: "Tôi không muốn xem."
Trời xanh làm chứng, thật sự không muốn xem!
"Ngoan ngoãn hầu hạ bản thiếu gia tắm rửa, em dội rượu thì chính em tới rửa." - Thẩm Tu Lâm đứng dậy, làm ra động tác kinh điển uy hϊếp nói: "Tốt nhất em nên thông minh một chút, tôi chỉ cần động một ngón tay cũng đủ làm Mộ Dung gia phá sản."
Thậm chí còn không cần chờ tới trời lạnh!
Nói xong, Thẩm Tu Lâm xoay người rời đi, Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là vác bản mặt không tình nguyện đi theo sau.
Lẽo đẽo theo sau Thẩm Tu Lâm đi bộ hơn nửa giờ, Diệp Hi toát mồ hôi cũng vô cùng bức thiết muốn tắm...
Phòng tắm Hoàng Phủ gia còn lớn gấp mấy lần Mộ Dung gia, kinh khủng nhất chính là bồn tắm kim cương lớn, size có thể so bằng một cái ôn tuyền, cũng không biết khối kim cương này đào ở chỗ nào của Châu Phi mà to bằng vậy.
Trong bồn tắm đã được thả nước nóng từ trước, Thẩm Tu Lâm vẫy lui người hầu, trong phòng tắm chỉ còn sót lại hắn cùng Diệp Hi.Nhân vật trong vở kịch đều rời đi, Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ người thanh tĩnh lại, nhìn Thẩm Tu Lâm nói: "Thẩm tổng, nhiệm vụ bên ngài có yêu cầu chi tiết nhỏ nào không? Bên tôi là phải quan sát, tắm rửa và lau chùi... cơ thể trần như nhộng của ngài."
Mắt Thẩm Tu Lâm sáng rực, nói: "Cái đó cũng giống cậu, nhưng tips yêu cầu cậu mặc áo sơ mi trắng xuống nước sát cho tôi."
Diệp Hi trầm mặc một lát, nói: "Cái hệ thống này thật biếи ŧɦái mà."
Khóe môi Thẩm Tu Lâm hơi nhếch, hờ hững giải thích dùm hệ thống: "Đây chỉ là miêu tả trong nguyên tác mà thôi."
Diệp Hi kiên trì: "Vậy thì nguyên tác thật là biếи ŧɦái, còn nhấn mạnh để tôi mặc áo sơ mi xuống nước."
Tính PLAY thân ẩm ướt à?!
Biểu tình hoàn mỹ của Thẩm Tu Lâm sinh ra vết nứt, dường như có điểm nhịn không nổi: "..."
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi." - Diệp Hi nói: "Để tôi nhìn cơ thể trần như nhộng của ngài trước."So với việc bị đàn ông đè xuống xé áo và tạt tai sếp lớn, thì việc nhìn cơ thể của người cùng giới Diệp Hi cũng không thấy áp lực gì.
"Được rồi." - Thẩm Tu Lâm bắt đầu cởi cúc áo.
Quần áo từng kiện cởi rơi trên mặt đất, cơ thể hoàn hảo như thần linh tạo hóa của Thẩm Tu Lâm mờ mịt trong hơi nước hiện ra trước mặt Diệp Hi.
Vì bảo chứng nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Hi nhìn rất chăm chú một lúc.
Thẩm Tu Lâm thấp giọng hỏi: "Vóc dáng tôi đẹp chứ?"
"Đẹp, tuyệt đẹp!" - Diệp Hi gắng hết sức nịnh nọt: "Vóc dáng của ngài ở thế giới hiện thực cũng rất đẹp!"
Thẩm Tu Lâm hài lòng gật gù, nhảy vào bồn tắm lớn, đàng hoàng trịnh trọng thúc giục Diệp Hi: "Cởϊ áσ khoác, làm nhiệm vụ đi."
Diệp Hi lập tức cởϊ qυầи và áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi trắng và qυầи ɭóŧ, do dự hỏi: "Chắc không cần phải cởi sịp đâu nhỉ?"
Thẩm Tu Lâm: "Chắc là có."
Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm cẩn thận ngẫm nghĩ từng chữ một: "Hệ thống không nói "chỉ" mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vậy chắc mặc sịp cũng được, tôi làm trong công tác văn tự, khá mẫn cảm với việc này."
Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn sịp đáng yêu, gật đầu nói: "Cũng có lý."Thế rồi, Diệp Hi mặc áo sơ mi trắng và qυầи ɭóŧ, đôi chân trắng nõn thẳng tắp bước hai bước, cầm khăn tắm, bước vào trong bồn tắm. Thẩm Tu Lâm ngồi trong bồn tắm, cánh tay thon dài tuyệt đẹp đặt trên mép bồn, nói: "Sát trước ngực trước."
Diệp Hi lập tức chân chó ngồi quỳ chân trước mặt Thẩm Tu Lâm, sát ngực Thẩm Tu Lâm. Sóng nước lăn tăn, hơi sương mịt mờ, áo sơ mi Diệp Hi ướt hơn nửa, vải trắng bị nước thẩm thấu hiện ra nửa trong suốt, dán sát lên làn da, lộ ra màu da mơ hồ và ám muội.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm nhìn ngực Diệp Hi, vẻ mặt không dao động, tựa như ánh mắt hắn đang xuyên thấu qua Diệp Hi nhìn vào khoảng không nào đó, biểu tình đông cứng không gợn sóng, không vui không buồn, phảng phất như đang cao tăng nhập định...
Diệp Hi mang vẻ sùng bái nhìn Thẩm Tu Lâm.
Khung cảnh lúng túng như vậy, Thẩm tổng nhà chúng ta lại không hề cảm thấy lúng túng.
Thẩm tổng, tuyệt vời!
"Khụ!" - Lúc này Thẩm Tu Lâm khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: "Sát sau lưng."
Diệp Hi ngây thơ nói: "Trước còn chưa sát xong..."
Thẩm Tu Lâm ngắt lời cậu cũng nhanh chóng chuyển thân, quay lưng về phía Diệp Hi, ra lệnh: "Sát sau lưng."
Sau mười phút...
Diệp Hi: "Thẩm tổng, ngài chuyển thân để tôi sát phía trước cho ngài."
Thẩm Tu Lâm: "Không cần."
Diệp Hi: "Vậy mặt sau sát xong rồi, ngài đứng dậy đi xả vòi hoa sen đi."
Thẩm Tu Lâm: "Không xả."
Diệp Hi nghẹn một lúc, lại nói: "Vậy ngài ra ngoài để tôi lấy khăn tắm lau khô người cho ngài, đổi quần áo."
Thẩm Tu Lâm chậm rãi đứng dậy, bước ra bồn tắm lớn, vẫn quay lưng về phía Diệp Hi.
Diệp Hi cũng cùng ra ngoài, cầm khăn tắm lau sau lưng và tay chân cho Thẩm Tu Lâm, lau lau, trong tai Diệp Hi vang lên thông báo nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
"Ha ha, lại hoàn thành một cái!" - Diệp Hi vui sướиɠ nói, đang muốn lau phía trước của Thẩm Tu Lâm, khăn tắm đã bị Thẩm Tu Lâm đoạt lấy.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành." - Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nói: "Còn lại để tự tôi lau, cậu đi xả vòi hoa sen đi."