Sáng sớm thứ sáu thường ngày, Diệp Hi tỉnh giấc.
Ý thức thanh tỉnh, nhưng cơ thể lại không thể cử động nổi.
Diệp Hi rất quen thuộc cảm giác này, ác mộng, tên gọi khác là bóng đè, gần đây cậu thường bị như vậy.
Mau động, còn phải đi làm nữa!
(# ̄0 ̄)
Cũng không biết giờ là mấy giờ rồi? (>﹏<)
Diệp Hi rất lo lắng, cơ toàn thân đều kéo căng, liều mạng muốn cử động.〜(><)〜
Năm nay Diệp Hi hai mươi lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp thì vào làm một biên tập viên ở một trang web văn học cỡ lớn, qua hai năm an ổn làm ở tổ Nam Tần, kết quả ba tháng trước đột nhiên bị phòng nhân sự cố ý điều động từ tổ Nam Tần sang tổ Đam Mỹ, làm một thẳng nam, mỗi ngày Diệp Hi cần phải kiên trì đọc một lượng tiểu thuyết đam mỹ lớn, từ ABO đến NP, từ sinh tử đến nhân thú, cả người nhanh chóng hóa thành biếи ŧɦái.
Vì củng cố tính hướng của mình, gần đây mỗi ngày Diệp Hi đều phải nhìn chằm chằm mười phút vào hình ảnh người đẹp chân dài với vóc người bốc lửa trong album di động để phụ đạo tâm lý của mình!
Nói vậy hình như càng giống biếи ŧɦái hơn...┐(︶▽︶)┌
Nói chung, nhờ vào lần điều động nhân sự này, ba tháng nay áp lực Diệp Hi tăng mạnh, không chỉ sụt đi vài cân mà còn thường xuyên gặp ác mộng, thậm chí có lúc cơ thể không động đậy lại còn nghe thấy tiếng quỷ khóc nức nở, nhưng lá gan Diệp Hi khá lớn, không tin vào chủ nghĩa duy tâm, vì thế buồn bực nhiều hơn là sợ sệt.
Má nó, hôm nay nhất định không thể đi muộn! 凸(`△"#)
Đấu tranh gần một phút, cơ thể vẫn không động đậy, Diệp Hi gấp đến độ muốn mắng người.Bởi vì đối với Diệp Hi mà nói, đi làm trễ không đơn giản chỉ là bị trừ khấu vào tiền lương, hai tháng trước tổng tài trang web văn học của bọn họ - Thẩm Tu Lâm không biết lên cơn phong giật nào, bỗng nhiên bắt đầu gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi ngày đều ngồi ở cửa ngành biên tập bắt người đến muộn!
Theo lý thuyết, chuyện này giao cho máy đánh thẻ là được rồi, nhưng Thẩm Tu Lâm lại không, hắn không chỉ tự mình ra trận gây áp lực mà còn mời biên tập đi làm muộn đến văn phòng giáo huấn vài lời. Bởi vì ở xa công ty lại thích nằm giường, Diệp Hi bị hắn bắt không dưới mười lần, là người bị bắt tại trận nhiều nhất trong toàn ban biên tập, mỗi lần đều phải nghỉ ngơi trong văn phòng tổng tài Thẩm Tu Lâm ít nhất là nửa giờ mới được thả ra, vô cùng thê thảm.
Thật ra vị Thẩm Tu Lâm này, không chỉ có gia thế tốt dung mạo anh tuấn, mà còn là người trẻ tuổi lên chức tổng tài, vốn rất được hoan nghênh, nhưng khí chất quanh người hắn vẫn luôn là âm trầm nghiêm túc thận trọng, quanh năm trương ra bản mặt lạnh như quan tài, Diệp Hi thấy hắn đã theo phản xạ tự nhiên: tâm hoảng khí ngắn, miệng lưỡi khô khốc, thậm chí còn căng thẳng đến mức run chân! {{ (>_<) }}
Thẩm tổng nhà chúng ta quá đáng sợ!Vừa nghĩ tới bản mặt vô cảm như quan tài của Thẩm Tu Lâm, không biết dũng mãnh từ đâu, Diệp Hi nghẹn một hơi ngồi bật dậy.
"Cuối cùng cũng tỉnh được..." - Diệp Hi mở mắt, còn chưa nói hết nửa câu sau đã nghẹn chặt trong cổ họng.Bởi vì giờ khắc này phản chiếu vào trong mắt Diệp Hi không còn là phòng ngủ quen thuộc nữa, mà đó là một mảnh trắng xóa như tuyết.
Diệp Hi kinh sợ nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, phát hiện chu vi tầm mắt mình nhìn thấy chỉ là một mảnh trắng sạch sẽ thuần túy như tuyết, màu trắng đó giống như kéo dài vô tận, từ dưới thân Diệp Hi lan tràn ra, trước sau trái phải khoảng chừng hơn trăm thước, phần cuối mơ hồ không rõ, vượt qua phạm vi thị lực của Diệp Hi.
"Bà nó! Xảy ra chuyện gì?" - Diệp Hi hung hăng dụi mắt, hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ.Nhưng mở mắt thêm lần nữa, tình huống vẫn không hề thay đổi.Diệp Hi nhảy dựng lên, theo động tác đứng dậy Diệp Hi mới ý thức được trên người mình còn đắp một cái chăn, bên chăn còn có một gối nằm, mà dưới chân trải dài một tấm vải trắng như tuyết kéo dài vô man, nhìn qua không hề giống ga trải giường một chút nào!
Trong đầu Diệp Hi chợt nổ vang: "..."Đây chắc không phải giường chứ-- suy nghĩ đầu tiên của Diệp Hi
(・_・;)
.Giường này cũng cmn lớn quá đi-- suy nghĩ thứ hai của Diệp Hi.
(•ิ_•ิ)?
Diệp Hi hít thật sâu, vừa cố gắng tỉnh táo vừa nghiêm túc đảo mắt nhìn xung quanh một đợt. Đỉnh đầu cậu là trần nhà trắng xóa, trên người mặc một bộ áo ngủ trắng như tuyết, không biết cánh hoa hồng nhạt từ nơi đâu lượn lờ tung bay trên không trung, lặng lẽ không tiếng động rơi trên vải vóc bên chân Diệp Hi, xung quanh rất yên tĩnh, trong không khí ngập tràn mùi thơm thoang thoảng, phảng phất là một loại nước hoa đắt đỏ nào đó..
Các loại dấu hiệu biểu lộ rõ ràng, tuy không gian chỗ này rộng lớn không kém gì một cái thao trường, nhưng đây là bên trong một căn phòng!
Đây thật đúng là quá ly kỳ...Chẳng lẽ là xuyên qua?