Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Thật Sự Sợ Hãi

Chương 2: Chương Trình Mô Phỏng Trò Chơi kinh Dị

« Chương Trước
"Đội trưởng, lại có thêm một nạn nhân khác xuất hiện! Không còn nhiều thời gian nữa! Khi nào thì chúng ta bắt đầu hành động?”

“Cứ tiếp tục như vậy, người vô tội hy sinh sẽ càng ngày càng nhiều!

Lâm Thư Mạn ẩn nấp ở góc phòng ăn, nhìn Quan Sơn ngồi ở vị trí bên cạnh, sắc mặt trầm trọng báo cáo với cấp trên.

Cô đeo tai nghe được làm từ đặc tính của dị năng cấp C, có thể thực hiện truyền âm ý niệm.

Đoạn đối thoại này cũng không bị hai dị năng giả cấp D trong phòng ăn này nhận ra.

Mà mục tiêu nhiệm vụ lần này của Lâm Thư Mạn chính là hai dị năng giả danh đầu bếp và nhân viên phục vụ nhà hàng lúc này —— Triệu Hoành và Phương Mẫn Mẫn.

Hai tên này đều là hệ thống thịt, một là loại cường hóa, một người là loại dị hóa.

Là loại tội phạm với nhân cách chống đối xã hội thuần túy, hai người đàn ông này chỉ gây án với một mục đích duy nhất, đó là thỏa mãn mong muốn của họ.

Dẫn rũ, khống chế, gϊếŧ người.

Ngắn ngủi một tuần, trong tay bọn họ đã có hơn mười mạng người.

Mà Lâm Thư Mạn, với tư cách là một thành viên của đội hành động an ninh đặc biệt, bởi vì dị năng ngụy trang độc đáo, được phái đến làm nằm vùng cho hoạt động lần này.

Thanh âm của đội trưởng Lâm Vũ truyền đến: "Yên tâm một chút, lần này năng lực của đối thủ rất không tầm thường, chuyên gia còn đang phân tích, một khi mù quáng hành động, rất có thể sẽ tạo thành càng nhiều thương vong.”

Lâm Thư Mạn hít sâu một hơi: "tTa biết. . ."

Cô nhìn về phía người phục vụ, người sau đang bưng lên cho Quan Sơn một đĩa thịt không rõ nguyên liệu nhưng màu sắc mê người.

Một khi ăn vào, chẳng khác nào bị ký sinh, trở thành khôi lỗi của đối phương.

Đáng ghét. . . Chẳng lẽ lại thêm một người vô tội nữa phải hy sinh sao?

——

Miếng thịt được treo trên móc, nếp nhăn tay nhẵn nhụi, khớp xương mảnh khảnh, năm ngón tay mang theo sơn móng tay màu đỏ.

Đây rõ ràng là tay của một người phụ nữ!

Quan Sơn trong nháy mắt cứng đờ ngồi tại chỗ.

Ảo giác sao?

“Đây làm sao có thể là ảo giác!”

"Trò chơi kinh dị mô phỏng này là gì? Giải thích cho ta cái gì được gọi là chú ý đến sự an toàn cá nhân khi trải nghiệm, trò chơi này của các ngươi chính là muốn lấy mạng người sao?!”

"Ta đang yên đang lành ăn một bữa cơm, bây giờ sao lại biến thành phim kinh dị?!"

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!"

Tuy rằng trong lòng Quan Sơn là một mảnh lộn xộn, nhưng bề ngoài lại bất động thanh sắc, phát huy đầy đủ hàm dưỡng của một người phóng viên.

Bởi vì hắn biết rõ trong phim kinh dị, dưới tình huống này, nếu thật sự la hét sẽ có hậu quả gì.

Cho nên vẻ mặt hắn tương đối bình tĩnh, từ trên bàn tay còn đang không ngừng nhỏ máu kia cưỡng chế thu hồi ánh mắt.

Nhưng hắn còn chưa kịp sửa sang lại tâm tình, đã ngửi thấy một cỗ mùi tanh hôi ghê tởm đập vào mặt.

Nó giống như. . . Đi vào lò mổ bình thường, vô số mùi hương của nước và thịt thối chất đống cùng một chỗ lên men mấy tháng!

"A!"

Sắc mặt Quan Sơn đột nhiên biến đổi, không nhịn được che miệng mũi, suýt nữa phun ra.

Hắn cúi đầu, đồng tử trong nháy mắt co rút lại.

Nguyên bản lúc trước là một bàn thức ăn thơm nức xông vào mũi của một quán ăn tự phục vụ, giờ phút này thế nhưng đã biến thành một bàn vật chất mà không cách nào có thể dùng lời nói để hình dung được.

Nội tạng, xương cốt, tứ chi. . . Hay là những bộ phận khác không thể phân biệt được, có cái bị đun sôi, có cái thì lại không.

Tất cả đều bị một tầng mủ dịch màu vàng sền sệt thật dày bao phủ bên trong chậu, tản mát ra hương vị cực kỳ hôi thối.

Điều duy nhất có thể chắc chắn là. . .

Kích thước và hình dạng này không phải là thịt động vật!

Sắc mặt Quan Sơn tái nhợt, cả người run rẩy, khiến cho nhân viên phục vụ đang chuẩn bị rời đi chú ý.

Người phục vụ một lần nữa trở lại, cúi xuống lịch sự hỏi: "Xin chào, xin hỏi tiên sinh có gì cần ta giúp đỡ sao?"

Quan Sơn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, nghe thấy thanh âm dễ nghe của nhân viên phục vụ, vội vàng chỉ vào chậu vật thể không xác định này: "Cái này. . ."

Nhưng mà hắn vừa ngẩng đầu, khuôn mặt xấu xí của nhân viên phục vụ do miếng thịt nhúc nhích tạo thành, chợt đập vào mắt!

Nhân viên phục vụ kia vừa nói chuyện, những khối thịt mỡ loang lổ thối rữa kia giống như vật sống chen chúc lẫn nhau, phát ra thanh âm òm ọp òm ọp, đồng thời từ ke hở lại rơi ra một ít dịch nhòn giòi bọ.

Thao!

Giờ phút này mặt nhân viên phục vụ chỉ cách đó hai mươi cm, hình ảnh cự ly gần cực kỳ kí©h thí©ɧ, làm cho mí mắt Quan Sơn giật giật, suýt nữa trực tiếp nhảy dựng lên.

Hắn muốn thu hồi lời nói đầu, mẹ nó, nhân viên phục vụ này bình thường cái rắm a!

Cái này còn đáng sợ hơn so với tên trong nhà bếp!

Vậy nên, mô phỏng trò chơi kinh dị này, là biến tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy thành một phần của trò chơi sao?

Nhưng trò chơi này cũng quá chân thực!

Quan Sơn kiệt lực khống chế biểu tình trên mặt mình, nuốt nước bọt, dùng sức bình phục hô hấp dồn dập của mình cùng trái tim đập điên cuồng.

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Loại thời điểm này, một khi lộ ra sơ hở, liền cách chết không xa!

Quan Sơn kiệt lực khống chế biểu lộ trên khuôn mặt của mình, kiên trì cắn răng, nhịn ghê tởm đối với thứ đang ở trước mặt mình.

Tuyệt đối không thể chột dạ!

"Không, khụ, không có vấn đề! Ta chỉ đột nhiên bị dị ứng, bệnh cũ, không có vấn đề lớn, ha ha, hoàn toàn không phải lo lắng! ”

Quan Sơn nuốt xuống nước bọt có chút chua, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của một phóng viên chuyên nghiệp.

"Ngài thật sự không sao chứ? Ta thấy ngài vừa rồi giống như chỉ vào đĩa ăn của ngài, là có chuyện muốn nói với ta sao?”

"Ngài nếu như có chỗ bất mãn gì, nhất định phải nói ra, chúng ta rất vui lòng tiếp nhận và sửa chữa nha!"

Nhân viên phục vụ kia vừa nhiệt tình nói, giữa thịt thối nhầy nhúc nhích trên mặt, đột nhiên giống như hoa nở, một viên nhãn cầu mang theo chất nhầy cùng dây buộc, xoay vài cái, nhìn chằm chằm vào Quan Sơn.

Dường như đang quan sát thần thái của hắn.

"Haiz, chính là vừa rồi ta phát hiện bên trong thịt này hình như có gia vị sẽ khiến ta dị ứng, muốn ngươi giúp ta lấy đi, nhưng nhìn kỹ, phát hiện cũng không phải."

"Dị ứng này của ta đại khái là do bụi trên đường gây ra."

Trên mặt Quan Sơn vẫn là nụ cười chuyên nghiệp, không có chút sơ hở nào.

“Thật ngại vì đã quấy rầy, ngươi cứ làm tiếp việc của ngươi đi!”

Nhãn cầu trên mặt nhân viên phục vụ kia, giống như rắn vươn ra, ở khoảng cách cách mắt Quan Sơn không đến mấy cm nhìn chằm chằm hắn, vòng tới vòng lui.

Tim Quan Sơn đập như sấm rền, cảm giác sau lưng mình sắp bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ không khống chế được. . .

May mắn thay, khoảng hai hoặc ba giây sau đó, người phục vụ đã thu hồi nhãn cầu.

Đối phương mỉm cười và nói: "Như vậy, không làm phiền ngài dùng bữa nữa, nếu ngài phát hiện bất kỳ vấn đề nào thì hãy kịp thời báo lại cho ta, cửa hàng của chúng ta, chú ý đến dịch vụ cho khách nhất."

Quan Sơn nhìn bóng lưng nhân viên phục vụ rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cả người đều muốn hư thoát.

Mà lúc này hắn mới đột nhiên chú ý tới, ngoại trừ giao diện trò chơi trước mặt ra, trên đỉnh đầu nữ phục vụ kia cũng xuất hiện hai hàng chữ cùng một thanh máu.

[[Nhà Hàng Ăn Thịt] Bồi Bàn (lv.6)]

[Lượng máu: 400]

[Mô tả: Nơi xuất hiện? Khắp mọi nơi]

"Đẳng cấp? Thanh máu? Quái! Bồi bàn này là quái!”

Trong lòng Quan Sơn như được khai sáng: "Thì ra thật sự là do cái chương trình mô phỏng trò chơi kinh dị này giở trò quỷ! ”

"Nó chính là căn cứ vào hiện thực mô phỏng ra một cảnh tượng, sau đó để cho ta đánh quái!"

Bên tai quan sơn lại vang lên âm thanh máy móc.

[Cốt truyện đã tải xong!]

[Đêm khuya, ngươi bước vào một quán ăn tự phục vụ thịt kỳ quái, dưới ánh đèn ấm áp sáng ngời, thịt trong nồi không phải thịt, người trong phòng ăn. . . Không phải con người.]

[Gợi ý tân nhân: Xin vui lòng quan sát kỹ cảnh, sử dụng đạo cụ để gϊếŧ đối thủ, số lượng gϊếŧ được càng nhiều, điểm số càng cao, phần thưởng càng nhiều!]

[*Chú ý: Chỉ có đánh chết BOSS cuối cùng mới có thể chấm dứt mô phỏng lần này!]

"Đạo cụ trong cảnh?"

Quan Sơn bắt được từ khóa.

Hắn thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy phía dưới bàn ăn bên cạnh có một điểm lấp lánh khác thường.

Khi hắn nhìn chằm chằm vào điểm này, ngay lập tức có một chuỗi các tin nhắn bật lên.

[Glock 17]

[Dung lượng đạn: 17/17]

[Sức tấn công: 50]

[Mô tả: Một khẩu súng lục có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi, biu biu biu ~]

"Con mẹ nó bubiubiu. . . Trò chơi này vẫn còn rất có tình người, ở khắp mọi nơi đều có thể tìm được, có quá đáng lăm không?”

Quan Sơn nhịn không được ở trong lòng chửi bới, nhưng nhìn khẩu súng lục cách mình không quá một thước, trong lòng vẫn hơi an ủi một chút.

Miễn là có vũ khí, có thanh máu là có thể dễ nói chuyện!

Ít nhất chứng minh chương trình mô phỏng này chính là Resident Evil, chứ không phải thoát hiểm. . .

"Như vậy. . ."

Ánh mắt Quan Sơn lóe lên, di chuyển về phía ngọn núi thịt rung rẩy theo tiếng "phập phập".

"Boss cuối cùng, hẳn là chỉ tên kia."

[BOSS [Đồ Tể] Đầu Bếp (lv.8)]

[Lượng máu: 1200 ]

[Mô tả: Còn sống gọi người, chết gọi là thịt.]

Quan Sơn trợn mắt líu lưỡi: "Thanh máu thật dày! Không ngờ gấp 3 lần người phục vụ kia! Boss này dùng súng lục thật sự có thể gϊếŧ được sao? Hay là nói có đạo cụ khác mà ta không có phát hiện. . ."

Vì thế hắn lại tranh thủ thời gian, đem tất cả thông tin trong tầm mắt có thể thu thập được đều đọc một lần.

Bản thân hắn ta không có gì để nói, bạch hào lv.1.

Những khách hang trong tầm mắt trên cơ bản đều đã biến thành người mang theo danh hiệu [người ăn thịt], biến thành quái cấp 1 đến cấp 3.

Hệ thống còn nhắc nhở một chút có thể thông qua sát quái để tiến hành thăng cấp.

"Nhà hàng lớn như vậy, một khi ta bắt đầu hành động, tất nhiên sẽ khiến nhân viên phục vụ chú ý."

"Hiện tại xem ra, chỉ có trước tiên thử di chuyển đi nơi khác, đồng thời đánh quái thăng cấp, lại xem có đạo cụ khác hay không."

"Đây là cách duy nhất!"

Quan Sơn hít sâu một hơi, xác nhận vị trí của những kẻ ăn thịt cấp 1 xung quanh, chờ nhân viên phục vụ xoay người ngược lại, nhào về phía dưới bàn ăn bên cạnh.

Bắt được khẩu súng lục!
« Chương Trước