Chương 1: Phòng Ăn Không Tồn Tại

"Tiểu Sơn, vậy ta đi trước, ngươi chú ý thời gian, không cần làm việc quá muộn. . ."

Cô gái đối diện từ trên ghế nhân viên đứng lên, hướng về phía Quan Sơn phất phất tay nhỏ giọng nói.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái mang theo một chút mập mạp của trẻ con cùng với vẻ nghiêm túc, làn da trắng nõn phiếm hồng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời trong suốt, phản chiếu bộ dáng Quan Sơn.

Cô gái này tên là Thẩm Đinh Hoa, là nhϊếp ảnh gia của tờ báo địa phương có tên là "Vãn Báo Hàng Thành".

Quan Sơn là phóng viên của tờ báo.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã.

Quan Sơn đầu cũng không ngẩng lên: "Biết rồi, sửa xong bản thảo này ta liền đi.”

Thẩm Đinh Hoa phồng má, tiến đến bên cạnh Quan Sơn, lẩm bẩm: "Lần trước ngươi cũng nói như vậy, kết quả nửa đêm hai giờ ta gọi điện thoại cho ngươi, ngươi vẫn còn làm việc. . . Ngủ muộn không tốt cho sức khỏe.”

"Đừng nói giống như kiểu ta bị tòa báo ép làm thêm giờ, ta chỉ là ở nhà không ngủ được, thuận tiện làm chút công việc chưa hoàn thành mà thôi."

Quan Sơn phản bác, sau đó lại phản bác: "Hơn nữa ngươi không phải cũng không ngủ sao? Còn nửa đêm gọi điện thoại cho ta, vạn nhất ta đang ngủ chẳng phải là bị ngươi đánh thức sao!”

"Ngươi đừng có nạt ta. . ."

Cô gái ngay lập tức ngồi xổm xuống và hai tay ôm đầu, đáng thương nhìn về phía Quan Sơn, trên đỉnh đầu giống như một ăng-ten vươn ra hai ngón tay khoa tay múa chân, nói: "Bởi vì nhà của ngươi ở đối diện với nhà ta! Ta chỉ cần kéo rèm cửa ra là đủ có thể thấy đèn phòng ngủ của ngươi vẫn còn sáng.”

Quan Sơn vươn ngón tay búng vào đầu cô gái: "Ngươi thật ranh mãnh.”

"Ai nha!"

Cô gái hoảng sợ buông tay ra và mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Trong lòng Quan Sơn cả kinh, lập tức đưa tay, nắm lấy tay cô, ngẩng đầu lại thấy Thẩm Đinh Hoa hướng hắn chớp chớp mắt, một chút cũng không có dấu hiệu ngã xuống.

Cô mượn sức đứng lên cười hì hì hỏi: "Tiểu Sơn, sao mỗi lần ngươi đều bị lừa chứ?”

Quan Sơn quay đầu không tức giận nói: "Làm sao ta biết được!”

Sau đó mặc cho cô gái có làm nũng thế nào cũng không lên tiếng.

"Được rồi. . .Vậy ta thực sự đi đây, Tiểu Sơn - nhớ không được ở lại quá muộn, ta sẽ theo dõi ngươi nha.”

"Biết rồi biết rồi."

Mặc dù là nói như vậy.

Nhưng khi Quan Sơn bước ra khỏi tòa soạn, sắc trời vẫn đã tối.

Đêm ở Hàng Châu cũng không yên lặng, ánh đèn và dòng xe rải rác như tạo thành một tinh hà khác, gió đêm mùa hè mang theo một chút mát mẻ.

"Ục ục ~"

Quan Sơn sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, mới nhớ tới lại quên ăn cơm tối.

Vào cái giờ này, nhà hàng bình thường cũng đã đóng cửa. . . Nếu không trở về lại nấu mỳ ăn liền?

Hắn ta đang nghĩ như vậy, đi không tới hai bước đã nhìn thấy một hộp đèn quảng cáo phát sáng.

[Cửa hàng chúng tôi cung cấp thịt tự phục vụ, 30 nhân dân tệ một người, số lượng lớn bao ăn no ]

Quan Sơn ngẩng đầu, một cái chiêu bài lớn chừng cái đấu, hồ nghi nghĩ thầm: "Nhà hàng buffet sao? Trước đây chưa từng thấy qua, gần đây mới mở cửa hàng này sao?”

Giờ phút này đã hơn mười hai giờ đêm, xung quanh rất ít người qua đường, nhưng trong phòng ăn trước mặt lại là đèn đuốc sáng trưng, không ngừng truyền đến tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Hộp đèn sáng sủa trước cửa hàng hấp dẫn một lượng lớn con thiêu thân và muỗi, vây quanh bốn phía, không ngừng va chạm vào thân chiêu bài, trên mặt đất trải đầy thi thể rậm rạp, ẩn giấu trong bóng tối nhìn không rõ ràng.

Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy khách hàng vùi đầu ăn, hầu như trên bàn ăn đều bày đầy một đĩa thức ăn lớn, có loại bàn chất đống rất cao, có thể nhìn thấy các loại thịt hầm cùng một ít thịt thậm chí có chút nhìn không ra hình dạng.

Quan sơn rút mũi, ngửi thấy mùi thịt nồng đậm, trộn lẫn hương vị cùng gia vị dầu muối, vô cùng mê người.

“Thơm ghê!”

Mùi thịt này giống như móc treo, thẳng tắp chui vào trong dạ dày người, câu lấy sự thèm ăn cứng rắn kéo ra, căn bản không thể kháng cự.

Mặc dù nhìn qua điều kiện vệ sinh hơi kém, giá quá rẻ cũng rất khả nghi, nhưng thật sự rất thơm. . . Thật là đói. . .

“Ừng ực!”

Quan Sơn nuốt nước bọt, chóp mũi và khoang miệng dần dần bốc lên mùi thịt dầu mỡ, làm cho toàn bộ dạ dày đều rục rịch, axit dạ dày cùng nước bọt đồng thời tiết ra rất nhiều.

Cảm giác đói khát trong nháy mắt chiếm lĩnh đại não, làm cho hắn cơ hồ chỉ còn lại một ý niệm trong đầu.

Thơm quá. . . Đói quá. . . Thật muốn ăn!

Muốn ăn muốn ăn muốn ăn. . .

Chờ Quan Sơn hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, hắn đã đẩy cửa thủy tinh ra, đi vào trong phòng ăn.

Vừa bước chân vào bên trong, tiếng người náo nhiệt vừa rồi ở bên ngoài mà hắn nghe thấy đột nhiên biến mất.

Tiếng nhai, tiếng nuốt, tiếng va chạm đĩa cốc kết hợp thành âm nền ồn ào, bốn phía không có ai nói chuyện, tất cả khách hàng đều vùi đầu gặm nhấm thịt trong đĩa.

Nhân viên phục vụ mỉm cười chào đón: "Xin chào, thưa ngài, ngài đi bao nhiêu người?"

"Một người."

Quan Sơn lại nuốt nước miếng, ngửi mùi thịt trong không khí, chỉ cảm thấy đói bụng, căn bản không có tinh lực đi chú ý người khác.

Trả tiền, mắt nhìn vào một chỗ trống, liền lập tức đi qua.

Hắn nghiêng người từ giữa hai bàn chen qua, vô tình chạm vào một cái đĩa.

"Lạch cạch!"

Quan Sơn cúi đầu nhìn, đó là một đoạn ruột béo rơi trên mặt đất.

Lớp mỡ của trắng từ bên trong ruột già chảy ra, dưới ánh đèn ấm áp tựa hồ mang theo tơ máu mơ hồ.

"Ah! Tôi xin lỗi! ”

Quan Sơn vội vàng xin lỗi, nhưng khách hàng trung niên kia lại không ngẩng đầu lên, quần áo bẩn cũng mặc kệ, liên tục nhét thịt vào miệng, từ trong cổ họng phát ra thanh âm ngáy khò khò như dã thú.

Quan Sơn thấy thế, gãi gãi đầu, cũng không tiện quấy rầy người khác, tiếp tục đi về phía vị trí của mình.

Hắn ngồi xuống chỗ trống, nuốt nước bọt, chờ đợi cho người phục vụ dọn đồ ăn lên cho mình.

Hắn mở điện thoại di động, đăng nhập chim cánh cụt gửi tin nhắn cho Thẩm Đinh Hoa.

[Sơn Ngoại Thanh Sơn] "Quán ăn tự phục vụ mới mở gần tòa soạn cảm thấy rất tốt, lần sau cùng nhau thử xem?”

[Thụy Hương] "Ngươi lại làm việc đến trễ như vậy [○"д○]!”

[Sơn Ngoại Thanh Sơn] "Chỗ nào trễ, còn chưa tới mười hai giờ nữa, nhiều lắm coi như cuộc sống về đêm mới bắt đầu.”

[Thụy Hương] "Ngụy biện! Hừ, cũng may lần này ta vẫn chờ, cố ý nấu canh ngân nhĩ táo đỏ cho ngươi, nhanh lên về ăn canh ("д)! ”

[Thụy Hương] "Đúng rồi, quán tự phục vụ nào vậy? Ta nhớ không có quán ăn nào gần tòa soạn báo mà.”

[Sơn Ngoại Thanh Sơn] "Một quán tự phục vụ, rẽ trái đối diện tòa soạn.”

[Thụy Hương] "? ”

[Thụy Hương] "Rẽ trái đối diện chính là xưởng quà vặt SX bị bỏ hoang cơ mà, hôm nay ta vừa vặn đi do thám đường bên kia, còn chụp ảnh, không có quán ăn tự phục vụ gì cả, có phải ngươi nhớ lầm không?”

Bên kia liền gửi tới một tấm ảnh, rất rõ ràng, thời gian là hôm nay, chụp chính xác vị trí mà Quan Sơn nhìn thấy hộp đèn quảng cáo.

Hộp đèn trong ảnh có dòng chữ "Phở xào, cơm chiên. . .", mà phía sau là một xưởng quà vặt SX bị bỏ hoang.

Đồng tử Quan Sơn co rút lại, trong nháy mắt cảm giác da đầu tê dại.

Nếu đây vẫn luôn là xưởng quà vặt SX, vậy hiện tại hắn đang ngồi ở nơi nào?!

"A."

Đĩa đồ ăn được đặt trên bàn, tạo ra một tiếng động khó chịu.

Quan Sơn ngẩng đầu lên, thấy người phục vụ mỉm cười nói: "Thưa ngài, chúc ngài dùng bữa vui vẻ.”

"Cảm, cám ơn. . ."

Quan Sơn miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi nhất định là bản thân đã suy nghĩ nhiều, nhân viên phục vụ này nhìn qua cũng rất bình thường, sau đó lại đột nhiên sửng sốt.

Bên tai hắn đột nhiên vang lên một đạo âm thanh cơ giới, trước mặt thì đánh ra một dòng chữ viết tay.

[Điều kiện túc chủ phù hợp, trò chơi kinh dị mô phỏng trong quá trình khởi động. . . Khởi động hoàn tất.]

[Chương trình mô phỏng này vì tràng cảnh khác nhau mà ngẫu nhiên kích hoạt nội dung trò chơi kinh dị cung cấp túc chủ trải nghiệm, tất cả các hiệu ứng dựa trên thực tế làm tiêu chuẩn, yêu cầu túc chủ chú ý đến sự an toàn cá nhân trong quá trình chơi, chúc ngài có được trải nghiệm vui vẻ.]

[Lưu ý: Tất cả các đạo cụ và tràng cảnh được tạo ra trong quá trình mô phỏng trò chơi là ảo, xin vui lòng không coi là thật]

[Hoàn tất quá trình khởi tạo tràng cảnh, đang tạo ra trò chơi kinh dị...]

[Trò chơi kinh dị được khởi tạo: Nhà Hàng Ăn Thịt]

[Cốt truyện đang tải, xin vui lòng chờ đợi. . .]

[Thanh trạng thái, thanh ba lô, thanh đạo cụ đã được mở khóa]

Trước mắt Quan Sơn hoa lên, sau đó trong tầm mắt liền xuất hiện một giao diện trò chơi đơn giản.

Phía trái bên trên là thanh máu và thể lực, bốn ô đạo cụ phía trái bên dưới trống rỗng.

Cùng lúc đó, Quan Sơn ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn lướt qua bả vai nhân viên phục vụ, nhìn thấy phòng bếp phía sau.

Giờ phút này, trong cửa nửa khép hờ, một đầu bếp cầm dao thái cụt chậm rãi "Phập, phập" chặt thịt, bóng lưng như ẩn như hiện.

Thân hình của đầu bếp đặc biệt cao lớn, lấy con mắt của Quan Sơn nhìn vào, ít nhất vượt qua hai thước, thân hình cồng kềnh mập mạp chen chúc trong không gian chật hẹp, giống như là con voi bị nhét vào tủ lạnh.

Đầu bếp giơ tay lên và treo thịt đã cắt lên móc bên cạnh.

Đó đâu phải là thịt. . . Đó rõ ràng là một bàn tay.