Dịch: Lap Tran
----
Trên đường đi, Trần Triệt yên lặng suy nghĩ cách kiếm tiền.
Có kinh nghiệm kiếp trước làm cơ sở, hắn có lòng tin kiếm được tiền ở thế giới này.
Đầu tiên có một điều không thể nghi ngờ là kiếm tiền phải kiếm ở chỗ kẻ có tiền.
Thạch Hỏa thành chia làm nội thành và ngoại thành, ngoại thành phần lớn là bách tính nghèo, muốn kiếm được nhiều tiền từ những người này khó như lên trời.
Nội thành cũng có tiền, nhưng thương nghiệp mậu dịch trong nội thành gần như đều bị các gia tộc giàu có lũng đoạn, lợi ích đan xen phức tạp, không phải một thư sinh nghèo như hắn có thể tùy tiện nhúng tay.
Muốn đi nội thành kiếm tiền nhất định phải tìm một người đứng giữa làm môi giới.
Càng nghĩ hắn nhớ tới đồng môn hảo hữu Trương Nhược Viễn.
Trương Nhược Viễn sinh ra trong một gia tộc quyền thế ở nội thành, từng học cùng nhau chủ nhân thân thể này tại môn hạ của Đại nho Vương Kính Thạch Hỏa thành ba năm.
Người này không thích đọc sách, bài tập thường do chủ nhân thân thể này làm giúp.
Sau một thời gian hai người liền trở thành bằng hữu.
Theo một chút trí nhớ thì Trương Nhược Viễn là người hào sảng, đáng giá kết giao.
"Chỉ có thể đi tìm hắn. . ."
Trần Triệt âm thầm quyết định.
Không có cách nào, chủ nhân thân thể này rất ít xã giao, có thể trở thành mai mối giúp hắn kiếm tiền chỉ có mình Trương Nhược Viễn.
. . .
Sau nửa canh giờ, Trần Triệt đi tới trước cổng chính Trương gia nội thành.
Chủ nhân thân thể này từng tới Trương gia mấy lần, cho nên người gác cổng đối với hắn có chút ấn tượng.
Không đợi hắn mở miệng, người gác cổng liền đi vào thông báo.
Một lát sau, một giọng nói cởi mở từ trong nhà truyền ra.
"Trần huynh! Ngươi có thể tới thăm ta thật sự là quá tốt! Ngươi biết không, mấy ngày nay ta bị cấm túc ở nhà, thiếu chút nữa nghẹn chết rồi!"
Còn chưa dứt lời thì một người trẻ tuổi mặc áo trắng, mày rậm mắt to đã bước nhanh ra.
"Trương huynh. . ."
Trần Triệt chưa kịp nói thì đã bị Trương Nhược Viễn cắt ngang.
"Trần huynh, nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi, đi với ta tới Vân Hạc lâu, ta làm chủ, huynh đệ ta phải trò chuyện vui vẻ."
Nói xong liền lôi Trần Triệt đi.
Người gác cổng sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở: "Tam thiếu gia. . . Lão gia nói ngài không có thể tùy ý ra ngoài."
Trương Nhược Viễn không quay đầu lại, vẫy vẫy tay nói: "Bạn tốt tới chơi, không tính là tùy ý ra cửa."
. . .
Ở Vân Hạc lâu, hai vị trí gần cửa sổ.
Hai người nói chuyện phiếm uống rượu một lúc, Trương Nhược Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Trần huynh, ngày thường ta không học hành gì, thi rớt là chuyện bình thường.
Còn ngươi là trình độ tiến sĩ, sao có thể rớt thi huyện đây?"
Trần Triệt khẽ lắc đầu.
Đó là nhân quả mà chủ nhân thân thể lưu lại, hắn cũng không có chấp niệm quá sâu.
Mà có thể thao túng gian lận khi thi huyện chắc chắn không phải người bình thường, dùng năng lực hiện tại của hắn, nếu tùy tiện truy cứu tiếp sẽ chỉ dẫn tới tai vạ,
Trương Nhược Viễn cười lạnh một tiếng.
"Hừ! Trần huynh, ngươi không nói ta cũng biết, lần thi huyện này có vấn đề!
Người khác không nói, đồ dần độn Dương gia vậy mà có thể thi đậu tú tài, không phải chuyện vô nghĩa sao?
Ngươi yên tâm , chờ sau khi lão sư du học trở về, ta cùng với ngươi đi tìm lão sư, nhờ lão sư đòi công đạo!"
Trần Triệt không có tiếp lời.
Hôm nay hắn tới tìm Trương Nhược Viễn là để nghĩ cách kiếm tiền, cũng không phải tới đòi công đạo.
Trầm ngâm một lát, hắn hỏi dò: "Trương huynh, sau này ngươi có tính toán gì hay không?"
Trương Nhược Viễn nghe vậy, mặt nhanh chóng xụ xuống, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Ai, không có tính toán gì.
Ngươi không biết đâu, hôm qua gia tộc đột nhiên phân ra hai gian cửa hàng để cho ta quản lý. . . Không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là nhận định ta không phải loại ham học.
Về sau có thể nhiệm vụ của ta là trông coi hai cửa hàng này rồi lấy vợ sinh con. . . Sau đó nhìn xem có thể sinh cho gia tộc một đứa con có tiền đồ hay không."
"Cửa hàng. . . Cửa hàng gì?"
Mắt Trần Triệt sáng lên.
"Một tửu lâu (quán rượu) nhỏ và quán trà, một tháng có thể kiếm mười mấy hai mươi lượng, làm sao vậy?"
Trương Nhược Viễn hỏi.
Trần Triệt không có vội vã trả lời mà là trầm tư một lát, sau đó mới nói: "Trương huynh, trước kia ta xem qua một bản tạp thư, bên trong giới thiệu không ít thức ăn đặc sắc, còn có một số thủ đoạn kinh doanh quán rượu, quán trà. . .
Nếu như theo phương pháp mà sách viết để kinh doanh quán rượu, ta cảm thấy rất có triển vọng!"
Trương Nhược Viễn nghe xong có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hắn, Trần Triệt chỉ biết đọc sách, đối với chuyện khác đều thờ ơ, hôm giống như biến thành người khác, vậy mà nói đến chuyện kinh doanh quán rượu?
Suy nghĩ một chút, hắn phản ứng lại.
"Ta đã hiểu! Trần Huynh, ta ra mười lượng bạc mua quyển sách kia!"
Nói xong hắn lấy túi tiền ra, trực tiếp đưa đến trước mặt Trần Triệt.
"Hôm nay ra cửa chỉ mang theo tám lượng, hai lượng còn lại ngày mai bổ sung."
Thật ra hắn căn bản không trông cậy vào thức ăn hay thủ đoạn kinh doanh gì mà Trần Triệt nói.
Hắn thấy người đọc sách tính tình kiêu ngạo giống như Trần Triệt đột nhiên nói đến thủ đoạn kinh thương, tám chín phần mười là đang rất thiếu tiền.
Là bằng hữu tốt của Trần Triệt, hắn không thể thờ ơ.
Trần Triệt nhìn túi tiền trên bàn, không hề nghĩ ngợi mà đẩy trở về.
"Trương huynh, ý tốt của ngươi ta xin nhận.
Hiện tại đúng là ta rất thiếu tiền, nhưng nếu đồ của ta vô dụng với ngươi, ta sẽ không thu tiền của ngươi."
Nói xong hắn liền bắt đầu giới thiệu cho Trương Nhược Viễn mấy món ăn đặc sắc ở kiếp trước cùng cách làm với một ít kinh nghiệm quản lý nhà hàng khách sạn kiếp trước.
Ban đầu Trương Nhược Viễn không quá để ý, theo Trần Triệt giảng giải sâu hơn, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng, thỉnh thoảng còn không nhịn được tán thưởng một tiếng.
. . .
Sau nửa canh giờ, Trương Nhược Viễn thở phào một cái, dáng vẻ nhận được lợi ích không nhỏ.
"Trần huynh, tạp thư ngươi xem thật đúng là một bản kỳ thư, vừa rồi ta ra mười lượng bạc là có chút mạo muội."
"Trương huynh chê cười."
Trần Triệt cười nhạt một tiếng.
Ngoại trừ lực lượng siêu phàm, trình độ phát triển của thế giới này cũng dừng lại ở giai đoạn xã hội phong kiến mà thôi.
Hắn dùng kinh nghiệm thương nghiệp học được ở kiếp trước vào thế giới này, như một phát bạo kích.
Đương nhiên, đối với Trương Nhược Viễn, hắn vẫn giữ lại một chút.
Hắn mong muốn một con đường kiếm tiền ổn định, không phải chỉ làm một cú.
Thấy Trương Nhược Viễn có vẻ rất háo hức, hắn rèn sắt khi còn nóng nói: "Trương huynh, hiện tại ta thấy ngươi cũng không có ý chí gì, chúng ta sẽ không gượng dậy nổi sao?
Ta cảm thấy trên đời này cũng không phải chỉ có đọc sách khoa khảo, lấy được công danh mới tính là nở mày nở mặt.
Dù bây giờ gia tộc không coi trọng ngươi, thậm chí từ bỏ ngươi.
Nhưng nếu ngươi có thể kinh doanh hai cửa hàng kia phát đạt đây?
Trên đời này không ai ngại nhiều tiền.
Đến lúc đó trưởng bối trong gia tộc sẽ lau mắt mà nhìn ngươi!
Ngươi cũng có thể ngẩng đầu lần nữa, ngươi thấy có đúng không?"
Trần Triệt vẽ bánh, khiến nhiệt huyết của Trương Nhược Viễn sôi trào.
"Trần huynh, ngươi nói đúng! Cách lần thi huyện sau còn một năm, có muốn tới giúp ta hay không?
Huynh đệ chúng ta đồng tâm, không có gì không thể!
Ngươi yên tâm, nếu quả thật có thể kinh doanh tốt hai gian cửa hàng này, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!"
Dưới sự kích động, Trương Nhược Viễn trực tiếp bắt lấy tay Trần Triệt.
Trần Triệt gật gật đầu, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, lại bắt đầu nâng ly.