Chương 7: Người Này Thật Yếu

Biên: Lap Tran

-----

Đông đông đông. . .

"Nha môn phá án, nhanh chóng mở cửa!"

Lý Đức vừa gõ cửa vừa hô.

Hắn kêu không quá lớn tiếng nhưng mười phần mạnh mẽ.

Không lâu sau, cửa nhà nhỏ nhẹ nhàng mở ra, một thư sinh ốm đau bệnh tật từ bên trong bước chậm ra ngoài.

"Khụ khụ. . ."

Nhà nhỏ cách cửa sân khoảng ba bốn bước nhưng thư sinh kia lại chậm rãi đi bảy tám bước.

"Hai vị quan sai. . . Tới nhà của ta xử lý vụ án gì? Hẳn là liên quan đến cữu cữu ta?"

Trần Triệt không nhanh không chậm mở cửa sân, dùng giọng nói có chút khàn khàn dò hỏi.

Khụ khụ khụ. . .

Dứt lời hắn nhịn không được che miệng ho nhẹ.

Buổi sáng hắn mở ra trạng thái cao áp tu luyện Thổ nạp pháp, mới qua một lát liền rút khô năng lượng trong cơ thể hắn.

Bây giờ hắn như ba ngày chưa ăn cơm, rất yếu đuối.

. . .

Lý Đức không có vội vã đáp lại mà là yên lặng quan sát thư sinh bệnh trước mắt.

Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, thân thể hơi khom cùng với hai chân hơi run. . .

Có thể nói mỗi một chi tiết nhỏ đều đang cho thấy người này là thật hay giả.

"Trần công tử, tối hôm qua một ăn mày tên Lưu A Cẩu bị người ta gϊếŧ, nghe nói hắn có chút khúc mắc với ngươi nên chúng ta tới tìm hiểu chút tình huống."

Lý Đức vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trần Triệt, cố gắng nhìn ra chút biến hóa trên mặt hắn.

"Lưu. . . Lưu A Cẩu chết rồi?"

Trần Triệt khϊếp sợ không thôi, sau đó nhịn không được nói một tiếng tốt.

"Thật đúng là ông trời có mắt!"

Lý Đức thu phản ứng của Trần Triệt vào trong mắt, sắc mặt Trần Triệt này quá kém, trực tiếp che giấu phần lớn biến hóa.

Hắn không nhìn ra mánh khóe.

Lúc này Trần Triệt đột nhiên hiểu ra, bỗng nhường đường:

"Hai vị quan sai tiến vào ngồi đi, chúng ta nói rõ chuyện này."

Lý Đức khẽ gật đầu, mang theo bộ khoái trẻ tuổi tiến vào sân nhỏ.

. . .

Một lát sau, ba người ngồi quanh bàn nhỏ cạnh phòng bếp.

Thấy trong nhà Trần Triệt không có người khác, Lý Đức dò hỏi: "Lệnh đường có ở đây không?"

"Gia mẫu thay tại hạ đi mời đại phu. . ."

Trần Triệt trả lời.

So với lúc đứng ở bên ngoài, sau khi ngồi xuống hắn nói chuyện thông thuận hơn nhiều.

Lý Đức đều thu tất cả vào trong mắt.

Giờ này khắc này, hắn gần như hoàn toàn loại bỏ khả năng Trần Triệt giả bệnh.

Nếu như giả bệnh mà có thể giả đến những chi tiết này, vậy thư sinh trước mặt không khỏi quá đáng sợ.

"Hai vị quan sai, Lưu A Cẩu chết rồi. . . Các ngươi hoài nghi là ta làm, cho nên mới tới tìm ta sao?"

Trần Triệt yếu ớt hỏi, nhưng ánh mắt vẫn trấn định.



"Chuyện này. . ."

Lý Đức có vẻ chần chờ.

Đối mặt với một ma bệnh thế này, hắn thật sự không nói được chuyện mình hoài nghi đối phương nửa đêm ra ngoài gϊếŧ người.

"Không có không có. . . Chẳng qua là tới tìm hiểu tình huống một chút, cũng không có ý hoài nghi công tử."

Bộ khoái trẻ tuổi vội vàng giải vây.

Trần Triệt nhẹ gật đầu, sau đó lại che miệng hog.

"Khụ khụ. . . Hai vị quan sai, nói ra thật xấu hổ, người bệnh giống như tại hạ dễ dàng thu hút tà ma nhất, nào dám ra ngoài lúc nửa đêm?

Đêm qua, tại hạ vẫn luôn ở trong nhà ngủ."

Nói đến đây, Trần Triệt dừng lại, như đang nghỉ ngơi.

Sau đó hắn tiếp tục nói: "Nhưng Lưu A Cẩu chết rồi, lòng tại hạ đúng là đang hoan hô. . . Ha ha. . . Cái tên giặc kia, chết chưa hết tội!"

"Không biết Trần công tử vì sao kết oán với Lưu A Cẩu?"

Lý Đức hỏi thăm một câu.

Trần Triệt cũng không có giấu giếm, một năm một mười nói ra.

Bộ khoái trẻ tuổi nghe xong lòng đầy căm phẫn, hung hăng vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Tạp chủng này! Đúng là chết chưa hết tội!"

Lý Đức lại cảm thấy mờ mịt.

Nếu như không phải Trần Triệt gϊếŧ Lưu A Cẩu, vậy ai lại vô duyên vô cớ đi gϊếŧ một tên ăn mày đây?

Chẳng lẽ Trần Triệt thuê người gϊếŧ?

Lý Đức nhìn thoáng qua hoàn cảnh trong nhà, nội tâm phủ định suy nghĩ này.

Trần gia không giống gia đình mời được sát thủ.

Nếu như không có quan hệ gì với Trần Triệt. . . Vậy chỉ có thể liên quan đến Vương Chấn rồi.

Vương Chấn thuộc bang phái , theo lý thì có năng lực mời được sát thủ.

Mặc dù hắn bây giờ đang ở trong lao tù nhưng có thể đã sắp xếp trước.

Đang lúc hắn dời mục tiêu hoài nghi đến Vương Chấn thì Trần Triệt đột nhiên mở miệng nói: "Hai vị quan sai, các ngươi nói có phải là cướp tiền hay không?

Thực không dám giấu giếm, hôm qua tại hạ đi Lâm gia thôn giúp mẫu thân nhận công việc, ngẫu nhiên gặp được Lưu A Cẩu.

Lúc đó hắn đang ở trong ổ ăn mày uống rượu ăn thịt, trong rất vui sướиɠ.

Một tên ăn mày bị thương mà rêu rao như thế, bị người ta nhớ thương cũng là chuyện bình thường nha?""

"Uống rượu ăn thịt? Chuyện này là thật?"

Lý Đức nhíu mày, hết sức kinh ngạc.

Hắn thật sự không biết việc này.

"Là thật hay giả, hai vị quan sai đi ổ ăn mày hỏi một chút liền biết."

Trần Triệt thản nhiên nói.

Lý Đức nhíu mày.

Hắn vốn coi Lưu A Cẩu là một tên ăn mày, tất nhiên trên người không có đồng nào, cho nên mới loại bỏ khả năng gϊếŧ người cướp của.

Nhưng nếu Lưu A Cẩu cũng không phải không có đồng nào, tình huống sẽ khá phức tạp.

Tê. . .

Không đúng vậy. . .

Lưu A Cẩu là một tên ăn mày, dựa vào cái gì mà tiền tài uống rượu ăn thịt?

Lý Đức híp mắt, lại nghĩ tới rất nhiều loại khả năng.

Trần Triệt thấy vẻ mặt Lý Đức thay đổi mấy lần cũng không có quấy rầy hắn.

Người này đã bị hắn dắt mũi,, còn lại cứ để người ta từ từ suy nghĩ đi.



. . .

Trong phòng yên tĩnh một lúc, bên ngoài đột nhiên có tiếng Vương Nhu truyền đến.

"Triệt Nhi, ta mời đại phu tới rồi!"

Vừa dứt lời, Vương Nhu liền dẫn một đại phu râu tóc bạc trắng vào phòng.

Phòng bếp rất nhỏ, năm người cùng ở lập tức trở nên chật chộin.

Vương Nhu thấy hai tên bộ khoái bỗng ngây ngẩn.

Trần Triệt vội vàng giải thích: "Mẫu thân, Lưu A Cẩu chết rồi, hai vị quan sai tới hỏi thăm tình huống."

"Lưu A Cẩu chết rồi. . ."

Vương Nhu xuất thần, không phản ứng kịp.

Lúc này Lý Đức đứng lên, nhường ghế.

"Không có việc gì, không vội, Trần gia nương tử, trước hết để đại phu xem bệnh cho lệnh lang đi."

Đại phu nghe vậy cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vào ghế, sau đó liền bắt mạch cho Trần Triệt.

Không lâu sau, hắn bắt đầu lắc đầu thở dài.

"Trần gia nương tử , thân thể lệnh lang thật sự quá yếu, tim phổi cũng có chút vấn đề. . . Nếu không bồi bổ nhiều vào, chỉ sợ có thể nguy hiểm đến tính mạng."

"A. . ."

Mặt Vương Nhu trắng bệch, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

"Ngươi đừng vội, ta cho ngươi toa thuốc, ngươi dựa theo đơn thuốc đi hiệu thuốc bốc thuốc. . . Về sau phải bồi bổ kỹ, còn có thể cứu."

"Được. . . Tốt!"

Vương Nhu liên tục đáp ứng.

Lý Đức đứng sau lưng đại phu yên lặng nhìn xem, chút hoài nghi cuối cùng trong lòng đã không còn nữa.

Dù nói thế nào, vụ án này chắc chắn không có quan hệ gì với Trần Triệt.

Có phải thuê người gϊếŧ hay không thì cũng phải tìm được sát thủ mới có thể phán đoán.

Thôi, một tên ăn mày làm ác mà thôi, lại không có khổ chủ, cần gì phí nhiều công sức chứ?

Nghĩ tới đây, Lý Đức chắp tay với Vương Nhu.

"Trần gia nương tử, chuyện nên nói ta đều đã nói cùng Trần công tử, nếu thân thể Trần công tử không được tốt, chúng ta cũng là không làm phiền nữa, cáo từ!"

"Cáo từ!"

Bộ khoái trẻ tuổi phụ họa một câu.

Dứt lời, hai người liền xoay người rời đi.

. . .

Thấy hai tên bộ khoái rời đi, Trần Triệt nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra đã qua một cửa này.

Lúc này đại phu cũng đứng lên.

"Trần gia nương tử , vấn đề chủ yếu của lệnh lang là thân thể quá yếu, cần được bồi bổ, mặt khác không có gì đáng ngại, nếu như không có chuyên gì nữa ta cũng cáo từ."

"Lý đại phu, đa tạ, ta tiễn ngài. . ."

Vương Nhu vội vàng nói.

Lý đại phu nghe vậy phất tay áo, sau đó cũng quay người đi ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn lại Vương Nhu, Trần Triệt tranh thủ thời gian đóng lại trạng thái cao áp.

Thấy mẫu thân nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, Trần Triệt nặn ra một nụ cười, muốn nói rõ lí do.

Nhưng chưa kịp mở miệng thì Vương Nhu đột nhiên run rẩy nói: "Triệt Nhi. . .

Có phải tối hôm qua ngươi ra ngoài hay không?"