- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ta Thật Sự Không Yếu Nha
- Chương 50: Ám Sát
Ta Thật Sự Không Yếu Nha
Chương 50: Ám Sát
Biên: Lap Trần
----
Đêm khuya, thư phòng Vương Kính Minh vẫn sáng đèn.
Thấy vẻ mặt kiên nghị của Trần Triệt, Vương Kính Minh khẽ thở dài.
"Tính tình của ngươi rất giống ta, một khi đã quyết định thì tám con ngựa cũng không thể kéo trở lại."
Trần Triệt yên lặng không nói.
Vừa rồi hắn đã nói chuyện Tế Thế minh muốn lôi kéo mình cho lão sư nghe, đồng thời biểu lộ quyết tâm luyện võ.
"Thật ra ta cũng không hiểu rõ Tế Thế minh, chỉ biết là bọn hắn hiện rất được triều đình coi trọng.
Nhưng dù như thế nào thì ta cũng không khuyến khích ngươi gia nhập Tế Thế minh.
Tế thế. . . Ha ha, nếu như muốn tế thế, làm như bọn họ còn không bằng đọc sách đây."
Nói đến đây, Vương Kính Minh dừng một chút.
"Còn chuyện Tiên Thiên cảnh, ta có quen biết mấy võ giả Tiên Thiên cảnh đáng tin cậy.
Đương nhiên chắc chắn sẽ kém Thánh Thủ Thư Sinh mà ngươi nói nhưng dạy ngươi hẳn là không thành vấn đề.
Nếu như ngươi không chê, ta có thể viết mấy phong thư giới thiệu. . ."
Trần Triệt nghe xong rất cảm động, tranh thủ thời gian chắp tay nói cám ơn:
"Sao học sinh làm lại ghét bỏ được?
Đa tạ lão sư!"
Vương Kính Minh lắc đầu cười khổ.
Trong lòng hắn vẫn hi vọng Trần Triệt có thể đọc sách.
Nhưng trải qua chuyện hạ độc ban ngày, hắn ngại khuyên thêm nữa.
Bởi vì nếu như Trần Triệt không luyện võ thì giờ phút này đã sớm trở thành một cỗ thi thể.
"Chớ vội cám ơn ta, chẳng qua ta chỉ cho ngươi thêm một lựa chọn mà thôi, cuối cùng đi nơi nào thì vẫn do ngươi quyết định.
Nhưng ta kiến nghị ngươi chờ thêm mấy ngày nữa, ta còn có chuyện cần phải xác nhận một chút. . ."
Dứt lời, ánh mắt Vương Kính Minh trở nên thâm sâu.
Thật ra hắn cũng cảm giác có chút bất thường trong chuyện Dương gia đổi bài thi của Trần Triệt.
Bởi vì hắn biết tên giám khảo kia.
Tên kia ngày thường đối với hắn có chút kính sợ nên không có gan đổi bài thi của học sinh hắn.
Vốn hắn không nghĩ ra, thẳng đến khi Trần Triệt hắn hỏi tên các đại thần trong triều thì hắn lập tức nghĩ đến một khả năng.
Thân là đại nho, hắn là một người ưa thích tìm tòi nghiên cứu đến cùng.
Cho nên hôm đó hắn liền viết một lá thư đưa đến Kinh Thành.
Tính toán thời gian thì khoảng nửa tháng sẽ có hồi âm.
"Tốt, ta sẽ chờ, đa tạ lão sư."
Trần Triệt nói cám ơn lần nữa.
"Không cần phải khách khí như thế, mài mực cho ta, trước viết thư giới thiệu cho ngươi, ha ha, tránh khỏi bị người ta hạ độc ,chết rồi không kịp viết."
Vương Kính Minh đùa giỡn nói.
Trần Triệt nghe vậy lập tức bắt đầu mài mực.
Nhưng lúc này, có tiếng ồn từ bên ngoài truyền vào.
Vương Kính Minh nhíu mày, nhìn ra cửa sổ.
"Có chuyện gì xảy ra?"
"Tiên sinh, hình như là kho lúa nội thành bị cháy."
Một bóng người bên ngoài cửa trả lời.
"Cái gì?"
Sắc mặt Vương Kính Minh lập tức thay đổi.
. . .
Cùng lúc đó, trong một quán rượu ở nội thành.
Hơn hai mươi người mặc đồ không giống nhau mang theo thùng nước tập trung một chỗ.
Trong thùng của bọn hắn thật sự có chứa nước, nhưng ngoại trừ nước còn có đủ loại binh khí.
"Chút nữa chúng ta giả bộ đi kho lúa cứu hỏa, chờ đến khi ngang qua phủ của Vương Kính Minh, chúng ta trực tiếp giết vào!"
Người cầm đầu là một đại hán râu quai nón, giờ phút này gương mặt tràn ngập sát khí.
Ban ngày bọn hắn hạ độc ám sát thất bại, đã đánh rắn động cỏ.
Căn cứ theo tin tức gián điệp cung cấp, bên huyện nha đã tại sàng lọc người đáng tin cậy tăng cường phòng vệ cho phủ của Vương Kính Minh.
Vậy nên tối nay bọn hắn phải ra tay.
Nếu không động thủ thì về sau muốn gϊếŧ Vương Kính Minh càng khó khăn hơn.
"Bên cạnh Vương Kính Minh có một hộ vệ Luyện Tạng cảnh, một hộ vệ Thiết Cốt cảnh cùng với một học sinh Đồng Bì cảnh.
Ngoài ra còn có một đội binh sĩ tuần tra ngày đêm.
Đội binh sĩ kia cùng học sinh Đồng Bì cảnh không đáng nhắc tới, mấu chốt là hai tên hộ vệ kia.
Triệu Nhị Hổ, sau khi xông vào ngươi mang năm người kiềm chế tên hộ vệ Thiết Cốt cảnh.
Chu Đại Lôi, các ngươi mười người tranh thủ thời gian ngăn chặn hộ vệ Luyện Tạng cảnh mười hơi.
Những người khác theo ta tiến thẳng đến chỗ Vương Kính Minh!"
"Được!"
Mọi người cùng đáp.
Trong đêm tối, đại hán râu quai nón không thấy rõ sắc mặt của mọi người, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự hưng phấn.
"Chờ gϊếŧ Vương Kính Minh xong, chúng ta lập tức rút lui, chạy thẳng đến cửa thành.
Đám người Tế Thế minh đã bị Đại đương gia giữ chân ngoài thành, đêm nay không về được.
Còn quan quân đều đang bận rộn cứu hỏa.
Lại thêm nội ứng của chúng ta ở cửa thành, cho nên chỉ cần chúng ta có thể chạy trốn tới cửa thành thì sẽ an toàn.
Hiểu chưa?"
"Hiểu rõ!"
Mọi người đáp lần nữa.
Đại hán râu quai nón hài lòng gật gật đầu, sau đó lao ra khỏi quán rượu.
Tối nay chỉ cần gϊếŧ Vương Kính Minh là hoàn thành nhiệm vụ.
. . .
Đêm tối trên phố.
Không ít người mang theo thùng nước vội vàng tiến về kho lúa.
Đại hán râu quai nón dẫn đầu hơn hai mươi người trộn lẫn bên trong.
Mắt thấy phủ của Vương Kính Minh càng lúc càng gần, hơn hai mươi người bắt đầu hô hấp dồn dập.
"Nơi này là phủ của Vương tiên sinh phủ đệ, mau mau rời đi!"
Binh sĩ tuần tra phát hiện hơn hai mươi người này liền quát to.
"Gϊếŧ!"
Đại hán râu quai nón khẽ quát, hơn hai mươi người đồng thời lấy binh khí từ thùng nước, sau đó cùng nhau xông tới.
A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, trong thời gian mấy hơi thở, đội binh sĩ mười người bị tàn sát gần hết.
Hơn hai mươi người không hề dừng lại mà trực tiếp phá cửa vọt vào trong phủ.
. . .
"Vương tiên sinh! Có thích khách! Chạy mau!"
Trong thư phòng, nghe hộ vệ bên ngoài hò hét, Vương Kính Minh đột nhiên đứng lên.
"A!"
Lại một tiếng hét thảm, máu tươi bắn lên lớp giấy trên cửa thư phòng.
"Trần Triệt, theo ta đi! Trong phòng ngủ của ta có mật đạo!"
Vương Kính Minh cũng là người ưa sĩ diện, mặc dù tình huống khẩn cấp nhưng hắn cũng không bối rối bao nhiêu, nhanh chóng kéo Trần Triệt ra ngoài.
Nhưng kéo mấy lần mà Trần Triệt vẫn không nhúc nhích.
"Khụ khụ khụ. . . Lão sư, chớ lộn xộn."
Trần Triệt ho nhẹ hai tiếng rồi nói.
Vương Kính Minh không rõ lắm.
Một giây sau, sưu sưu sưu. . .
Từng tiếng xé gió vang lên, bảy, tám mũi tên xuyên thủng giấy cửa sổ bắn thẳng đến!
Trần Triệt thấy vậy nhanh chóng chắn trước mặt Vương Kính Minh.
Vương Kính Minh nhìn mà cảm xúc ngổn ngang, trong lòng rất cảm động, vừa thương xót vừa phẫn nộ, vừa tự trách.
Hắn không nghĩ đến học sinh này nguyện ý đỡ mũi tên thay cho hắn.
Nhưng điều càng khiến hắn không nghĩ tới chính là những mũi tên kia bắn vào thân thể Trần Triệt đều bị đẩy lệch sang một bên.
"A. . . Học sinh này mặc nội giáp?"
Trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ như thế, còn chưa kịp vui mừng thì nóc nhà đột nhiên nổ tung, một bóng người từ trên trời giáng xuống, dùng thế thái sơn áp đỉnh đè lên hắn.
Vương Kính Minh không phải người không thấy qua việc đời, cảm nhận được khí thế của người bên trên, hắn giật nảy mình!
"Là võ giả Luyện Tạng cảnh!"
Xong!
Lần này thật sự xong!
Sớm biết thì đêm nay đã không gặp Trần Triệt!
Không chờ hắn tiếp tục suy nghĩ thì Trần Triệt đột nhiên đứng thẳng, đồng thời vỗ một chưởng lên trời.
Chẳng biết tại sao, Vương Kính Minh cảm giác hơi thở của người học sinh này biến hóa trong nháy mắt.
Trần Triệt ngày xưa không ngừng ho khan mà luyện võ, trông có chút yếu ớt, giờ khắc này như biến thành một cây định hải thần châm!
"Không biết sống chết!"
Người trên đỉnh đầu hét to.
Một giây sau!
Song chưởng va chạm.
Oanh!
Khí kình mãnh liệt lan tỏa.
Một chưởng của thích khách Luyện Tạng cảnh như đánh vào lò xo, cả người hắn bị đánh bay.
Còn chưa rơi xuống đất thì hắn đã phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm!
Ầm!
Lại là vài tiếng vang, cửa thư phòng bị đá văng ra, vài người cầm đao xông vào.
Mới vừa vào tới, bọn hắn liền thấy đại hán râu quai nón nằm trên nền cùng Trần Triệt sắc mặt trắng bệch đang chắn trước người Vương Kính Minh.
"Cẩn thận! Người là võ giả Luyện Tạng cảnh!"
Đại hán râu quai nón vừa ọc máu vừ lên tiếng nhắc nhở.
. . .
"Luyện Tạng cảnh?"
Đứng sau lưng Trần Triệt, Vương Kính Minh còn chưa tỉnh hồn nhìn người học sinh trước mắt, trong lòng chấn động không thôi.
Hắn chẳng thể nghĩ tới học sinh này đã âm thầm bước vào Luyện Tạng cảnh!
Hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Trần Triệt nhẹ ho hai tiếng nói: "Khụ khụ, lão sư, không cần kinh ngạc, ở phương diện luyện võ ta cũng có chút thiên phú. . ."
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ta Thật Sự Không Yếu Nha
- Chương 50: Ám Sát