Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 46: Thu Hoạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên: Lap Tran

----

Thấy cảnh này, mồ hôi Dương Phương chảy ròng.

Thiết Cốt cảnh!

Trần Triệt này thấp nhất là Thiết Cốt cảnh!

Còn có nghiên cứu sâu sắc đối với ám khí, nếu không thì không có khả năng đón lấy ám khí mà hắn tung ra hời hợt như thế!

Hắn mới hai mươi tuổi!

Sao Thạch Hỏa thành lại có nhân vậy thế này!

Vì sao tên giám khảo khốn nạn kia hết lần này tới lần khác muốn đổi bài thi của hắn!

Dương An bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi.

Hắn đã sớm nghe nói tới Trần Triệt, cũng biết Trần Triệt là võ giả Đồng Bì cảnh nổi danh Thạch Hỏa thành.

Cùng là võ giả Đồng Bì cảnh, hắn tự nhiên từng sinh lòng ganh đua so sánh.

Lúc vừa nghe thúc gia nói người này là Trần Triệt hắn còn muốn liều mạng nhưng hiện giờ thì trong lòng tràn đầy sợ hãi.

"Dương An! Hẳn là hắn đi một mình! Ta ngăn chặn hắn! Ngươi nhanh lên!"

Dương Phương quát to.

Kế hoạch của hắn là dùng ám khí đánh gϊếŧ Trần Triệt sau đó lại cố gắng ngăn chặn cao thủ Tế Thế minh đang âm thầm ẩn giấu, giúp Dương An có cơ hội chạy thoát.

Tuy nhiên giờ hắn lại phát hiện Trần Triệt là võ giả Thiết Cốt cảnh nên lập tức ý thức được không có ai khác!

Vù!

Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời thì có tiếng xé gió vang lên, chờ hắn kịp phản ứng thì mới phát hiện ám khí vừa phóng ra lúc nãy ghim trên trán mình.

Ám khí bị hắn bôi kịch độc, toàn bộ mặt hắn nhanh chóng trở nên đen kịt.

" y. . .Dương gia ta oan. . . Oan uổng. . ."

Phun ra câu này xong, Dương Phương ngã xuống đất tắt thở.

Dương An thấy cảnh này xoay người chạy trốn, nhưng mà hắn vừa xoay người thì phát hiện Trần Triệt đã chặn phía sau.

Bốp!

Một cái tát vang dội, cổ Dương An cổ trực tiếp quay một vòng, sau đó hắn cũng tắt thở.

. . .

Nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất, Trần Triệt cười nhạt một tiếng.

Hắn đã phát hiện đường nhỏ này vào mấy ngày trước.

Bởi vì mấy con đường quanh đây đều bị Tế Thế minh chặn lại cho nên hắn quyết định đến nơi này thử vận may.

Không nghĩ tới thật sự đυ.ng phải.

Còn lời Dương Phương vừa mới nói. . .Hắn không biết là thật hay giả.

Nhưng thường nghe một câu, người sắp chết, nói lời tốt.

Cuối cùng Dương Phương vẫn nói Dương gia bị oan, hẳn là có thể thể tin.

Thật sự thì Dương gia cũng không có lý do đổi bài thi học sinh của Vương Kính Minh.

Nhưng nếu như là thật thì lại không hợp lý.

Có người mượn chuyện đổi bài thi để hãm hại Dương gia sao?



Lỡ như mình nửa đường chết thì thế nào?

Chẳng phải sẽ không có ai phát hiện ra chuyện này?

Vậy làm sao hãm hại Dương gia?

Mặt khác, lỡ như mình lựa chọn nuốt giận đây?

Vẫn là hãm hại không được.

Thay vì nói hãm hại Dương gia thì trông giống có người mượn cơ hội này quấy nhiễu chuyện hắn khảo thí hơn.

"Chẳng lẽ chủ nhân thân thể này còn đắc tội với ai?"

Thật từ khi biết được Dương gia muốn gϊếŧ mình, hắn liền cẩn thận kiểm tra trí nhớ củac chủ nhân thể này, muốn bày hết những người đã từng đắc tội ra để sớm mà đề phòng.

Nhưng hắn phát hiện chủ nhân thân thể này biết rõ gia cảnh khó khăn cho nên luôn luôn thiện chí giúp người, chưa từng đắc tội ai.

. . .

Đường nhỏ yên tĩnh không một tiếng động.

Trần Triệt híp mắt.

Giờ khắc này hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng thấp.

Chủ nhân thân thể này chấp nhất đỗ đạt công danh ngoại trừ muốn cuộc sống tốt hơn còn có một nguyên nhân quan trọng khác. . .

Đó chính là hắn muốn đi Kinh Thành.

Có thể liên quan đến chuyện này hay không?

Suy tư một lúc rồi Trần Triệt lắc lắc đầu.

Hắn đã hạ quyết tâm phải nhanh chóng rời khỏi Thạch Hỏa thành.

Từ đó mai danh ẩn tích, an tâm luyện võ.

Còn công danh, quan trường, Kinh Thành gì đó. . .

Trong tình huống thực lực không đủ hắn tuyệt đối không đυ.ng tới, miễn cho rước họa vào thân.

Chỉ cần điệu thấp thì hẳn là hắ sẽ không bị nhắm vào nữa.

. . .

"Không nghĩ nữa."

Trần Triệt thầm nói sau đó bắt đầu lục soát thi thể hai người.

Hắn thấy hai người này liều mạng chạy trốn mà còn mang theo túi đồ, chắc chắn có bảo vật.

Hắn liếc mắt liền thấy được bao đồ trong tay Dương An nhưng hắn có một thói quen.

Lục soát thân thể Dương Phương trước.

Giống như hắn nghĩ, trên thân Dương Phương chỉ có một kiện nội giáp cùng chút ngân lượng.

Lục soát Dương Phương xong, Trần Triệt tiếp tục lục soát người Dương An, sau khi không có phát hiện vật gì đáng giá mới sờ tới bao đồ.

Hít sâu một hơi, hắn nhanh chóng mở bao quần áo.

Ánh vào mắt là mấy tấm kim phiếu, cộng lại không sai biệt lắm hai trăm lượng.

Như tên quản sự lần trước, đều là kim phiếu thông dụng của Đại Hạ.

Loại kim phiếu này Trần Triệt chuẩn giữ lại, chờ dùng cho ngày sau chạy trốn.

Dù sao đi đến địa phương khác cần phải đặt mua nhà cửa vân vân. . . Dư dả còn có thể mua để cho thuê.



Bạc không tiện lắm, vẫn là loại kim phiếu thông dụng này.

Nhét kim phiếu vào ngực xong, Trần Triệt nhìn ba bản bí tịch trong bao quần áo.

Ba bản bí tịch gồm Trúc Nguyên công, Triều Thiên chưởng cùng với Kim Tàm y.

Trúc Nguyên công thì Trần Triệt đã sớm nghe nói qua, đây là công pháp chủ tu của Dương gia, danh tiếng không thua kém Điệp Lãng công.

Hắn đã tu luyện Điệp Lãng công vậy Trúc Nguyên công này đối với hắn mà nói không có tác dụng.

Triều Thiên chưởng là một môn chưởng pháp, tác dụng cũng không lớn.

Còn Kim Tàm y lại hết sức hữu dụng,

Kim Tàm y là một bản công pháp luyện thể, luyện đến đại thành thì toàn bộ cơ thể sẽ được phủ thêm một lớp giáp, có thể gia tăng lực phòng ngự trên diện rộng.

"Không sai."

Trần Triệt thu ba bản bí tịch vào.

Bây giờ hắn đã học được Phách Sơn chưởng, U Ảnh bộ, còn có Ám khí bách giải, đúng là còn thiếu một bản công pháp phòng ngự.

Kim Tàm y này có thể đền bù chỗ trống.

Thu bí tịch xong hắn lại nhìn về phía thứ cuối cùng trong bao quần áo.

Đó là một hộp gỗ bình thường.

Nhưng lòng Trần Triệt biết rõ, có thể được Dương An mang theo chắc chắn không phải vật bình thường.

Xác nhận cái hộp không có cơ quan gì, hắn cẩn thận mở ra.

Trong hộp có bốn viên tròn nhỏ như hạt đào.

Bốn viên này đen đen, còn lập loè ánh sáng.

"Đây là. . . Đan dược sao?"

Trần Triệt nhìn thấy liền nghĩ tới đan dược.

Trần triệt cầm lấy một viên quan sát trước mặt rồi ngửi ngửi.

Không có mùi vị gì.

Sau đó hắn lại thè lưỡi liếʍ liếʍ.

Phệ Nguyên bình không có phản ứng gì.

Hắn tiếp tục cạo ra một chút bột rồi bỏ vào trong miệng, sau đó nuốt.

Chút bột mới vừa vào bụng liền biến thành một luồng năng lượng nóng bỏng lan khắp toàn thân, ngay sau đó hắn cảm giác tất cả tế bào như đang mừng rỡ hona hô!

Loại cảm giác này. . .

Giống như lần thứ nhất hắn mở ra trạng thái quá tải, đột nhiên ăn hết cân thịt mãnh thú!

Đương nhiên cảm giác này là do hắn tưởng tượng ra, khi đó hắn chỉ có thể ăn chút bánh bao thịt.

Nhưng dù ăn chút bánh bao thịt thì hắn cũng có thể cảm giác mình đang nhanh chóng mạnh lên.

"Thứ này không phải đan dược. . ."

Trần Triệt nhanh chóng đưa ra suy đoán.

Hắn tưởng rằng ăn thứ này vào thì Phệ Nguyên bình sẽ có phản ứng cho nên mới ăn thử chút.

Nhưng xem ra không phải đan dược.

Nếu như muốn nói thì thứ này trông giống một loại nguyên liệu nấu ăn hơn. . .

Một loại nguyên liệu cao cấp hơn thịt mãnh thú rất nhiều!
« Chương TrướcChương Tiếp »