Biên: Lap Tran
----
Nhìn đám người rộn rộn ràng ràng trước nhà, Trần Triệt cũng cảm giác có gì đó không bình thường.
Lúc về thành hắn thấy được không ít tai mắt của các gia tộc, cũng biết những tai mắt kia thấy được hắn.
Nhưng dù thế nào thì không đến mức như thế này đi?
Trong mắt người ngoài thì hắn chỉ là một võ giả Đồng Bì cảnh mà thôi.
Võ giả Đồng Bì cảnh dù trẻ cũng không thể có đãi ngộ như trước mắt.
"Chẳng lẽ tu vi Thiết Cốt cảnh của ta đã bại lộ?"
Trần Triệt lẩm bẩm.
Võ giả Đồng Bì cảnh hai mươi tuổi xem như thiên tài hàng đầu Thạch Hỏa thành, còn võ giả Thiết Cốt cảnh hai mươi tuổi, đặt ở Ký Châu cũng xem như đỉnh tiêm.
Nếu tu vi của hắn bại lộ thì đáng giá mọi người vây xem.
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ thì Vương Chấn bỗng kéo hắn về phía sau rồi nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước, lúc ngươi bệnh nặng, không ít người trong bọn họ còn cười vui. . . Hiện tại làm bộ dáng này, chắc là sợ ngươi ghi thù đi."
Trần Triệt nghe xong liền bừng tỉnh.
Chuyện này phải quy tội cho Lâm Uyển.
Lúc trước nàng quá bá đạo, cảnh cáo không ít tiểu thư trong các gia tộc nhỏ và vừa, không cho phép tới gần mình.
Đến lúc mình bệnh nguy kịch thì mấy gia tộc này tự nhiên phải cười trên nỗi đau của người khác rồi.
Hiện tại mình lại hết bệnh. . . Đám người này liền nhanh chóng thay đổi thái độ.
Không thể không nói, thế đạo này thật sự khiến người ta muốn câm lặng.
. . .
"Phùng Đại Xuyên đâu? Thật sự bị tách ra rồi?"
Vương Chấn nhỏ giọng dò hỏi.
Thật ra hắn đã mơ hồ đoán được một chút, nhưng cháu trai không nói rõ nên hắn cũng không hỏi.
"Đúng là bị tách ra."
Trần Triệt mặt không đỏ tim không nhảy đáp.
Đây là lý do mà hắn đưa ra sau khi nghĩ sâu tính kỹ.
Nếu hắn nói mấy người Phùng Đại Xuyên gặp phải sơn phỉ lợi hại rồi bị gϊếŧ chết thì một võ giả Đồng Bì cảnh bệnh nặng như hắn có thể bình an trở về sẽ quá khả nghi.
Nếu có người lợi dụng chuyện này, nói không chừng sẽ vu hãm hắn cấu kết với Nhân Trành, tà ma.
Còn nói bị tách ra thì không giống.
Tách ra còn có thể trở về.
Đương nhiên trong lòng hắn biết rõ, mấy người Phùng Đại Xuyên không trở về được.
Nhưng chờ người khác phát hiện dị thường thì đã là chuyện cũ rồi.
Khi đó hắn đã bước vào Luyện Tạng cảnh hoặc đã rời khỏi Thạch Hỏa thành.
Người khác phát hiện dị thường lại có thể làm thế nào?
. . .
"Tôn huynh đệ, ngươi cảm thấy người này như thế nào?"
Đoàn người bên ngoài đã sớm xê dịch tới gần mấy người Tế Thế, nhường cho một người trẻ tuổi có đôi mắt màu trắng cưỡi ngựa đen đi tới.
Người này tên là Tôn Lâm Huy, ngoại hiệu Bạch Nhãn Lang Quân, mặc dù thực lực không cao nhưng trời sinh dị đồng, ánh mắt kinh người.
Hắn không chỉ có thể nhìn ra thực lực của người khác, thậm chí còn có thể nhìn thấy tà ma.
Người khác hỏi hắn người này như thế nào, hắn biết là đang hỏi về thực lực.
Tôn Lâm Huy cưỡi ngựa lại xích lại gần một chút, con mắt hơi híp, một lát sau mới khẽ nói: "Người này rất không bình thường."
"Ồ? Chỉ giáo cho?"
Mấy người khác lập tức hứng thú.
Tôn Lâm Huy trầm ngâm một lát mới trả lời: "Các ngươi đừng thấy người này có làn da trắng ngần, trông có vẻ yếu đuối, thật ra da của hắn có cấu tạo cực kỳ chặt chẽ.
Nếu như ta đoán không sai, mức độ bền bỉ của da hắn phải vượt xa võ giả Đồng Bì cảnh thông thường.
Còn nguyên nhân. . .
Đại khái là bởi vì người này có cơ sở võ đạo cực kỳ kiên cố. . . Tu vi đã tiếp cận Thiết Cốt cảnh."
Thật ra hắn còn hoài nghi Trần Triệt đã bước vào Thiết Cốt cảnh.
Dù sao những người ở địa phương nhỏ thường hay thích giấu tài.
Nhưng hắn không có nói ra.
Mấy người khác nghe xong đều kinh ngạc.
Hai mươi tuổi bước vào Đồng Bì cảnh với hai mươi tuổi tiếp cận Thiết Cốt cảnh căn bản không phải một khái niệm.
Càng hiếm thấy hơn chính là người xuất thân gia đình bình dân.
Nói cách khác là người này không có điều kiện rèn luyện thân thể từ nhỏ.
Vậy mà hắn có thể bước vào cảnh giới này, rất khó có được.
"Không nghĩ tới một huyện thành nho nhỏ lại còn cất giấu một đầu Sồ Long.
Ha ha, lần này Tế Thế minh chúng ta nhặt được bảo vật.
Nếu như có thể mang người này về dốc lòng bồi dưỡng, ta đoán chừng trong vòng năm năm hắn có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên."
Một người khác nói.
"Thật sự nghĩ không ra sao người thế này lại sinh bệnh nặng như vậy. . ."
"Bình thường, dị nhân tất nhiên có dị tượng, chỉ cần không chết là được."
"Vậy có muốn ta gọi đại ca tới thu hắn hay không?"
"Không vội, lần này chúng ta dừng ở Thạch Hỏa thành một chút thời gian, chúng làm chút chuyện sau đó lại thu người."
. . .
Đứng trước cửa nhà, Trần Triệt đã sớm chú ý tới phía ngoài đoàn người có một tên mắt trắng bệch như người đυ.c thủy tinh thể đang quan sát mình, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Người khiến hắn để ý chính là gia chủ Dương gia Dương Huyền với sắc mặt âm u vừa rời đi.
"Chắc lão tiểu tử này trở về suy nghĩ làm chuyện ngu ngốc gì đó nữa."
Trần Triệt thầm nghĩ.
Dương gia là một trong những gia tộc đứng hàng đầu Thạch Hỏa thành, nghe nói trong tộc có tồn tại Luyện Tạng cảnh.
Hắn không hoảng hốt chút nào.
Với thực lực có thể đánh gϊếŧ Phùng Đại Xuyên hiện tại, võ giả Luyện Tạng cảnh muốn gϊếŧ hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mà hắn cũng sẽ không để mặc Dương gia ra tay.
Đúng lúc này, hắn bỗng thấy có mấy người trong đường nhỏ không xa đang nâng một cái kiệu đi về phía bên này.
Trương Nhược Viễn đi cạnh kiệu nháy mắt ra hiệu với hắn.
Thấy cảnh này, Trần Triệt hoàn toànyên tâm, sau đó tranh thủ thời gian lách qua đám người hướng về phía kiệu.
Mọi người thấy vậy tự giác nhường đường, Trần Triệt nhanh chóng tới trước kiệu.
"Học sinh Trần Triệt. . . Gặp qua lão sư."
Trần Triệt hít sâu một hơi, sau đó khom người hành lễ.
Trong kiệu không phải ai xa lạ, chính là lão sư của chủ nhân thân thể này, đại nho hơi nổi danh ở Ký Châu, Vương Kính Minh.
Tuy rằng không ít người trong nội thành đều cảm thấy Trần Triệt hắn sẽ gia nhập Tế Thế minh nhưng thực tế thì hắn chưa bao giờ ký thác hy vọng vào một thế lực mà hắn không hiểu rõ.
So với Tế Thế minh, hắn hiểu rõ vị lão sư này hơn.
Hắn biết rõ vị lão sư này là một người cương trực, công chính.
Quan trọng hơn, lão sư là đại nho, sức ảnh hưởng to lớn, có năng lực giúp hắn làm chủ.
"Nếu ngươi lựa chọn luyện võ thì không còn là đệ tử của ta nữa, về sau không cần gọi là lão sư, ta cũng sẽ không nhận."
Từ trong kiệu có một giọng nói lạnh nhạt truyền ra.
Nghe nói thế, Trần Triệt có chút xấu hổ.
Lão sư này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thích võ giả, nguyên nhân cụ thể thì hắn cũng không rõ lắm.
"Nơi này quá ồn náo loạn, chúng ta đi thôi."
Vương Kính Minh lại lạnh nhạt nói.
Mấy kiệu phu nghe xong lập tức nâng kiệu đi hướng về một ngõ nhỏ khác.
Trương Nhược Viễn thấy cảnh này gãi đầu một cái, có chút xấu hổ nói: "Trần huynh, ta cũng không biết sao lại biến thành dạng này."
Trần Triệt nhìn bóng kiệu rời đi, trong lòng có chút bất đắc dĩ: "Không sao, nếu lão sư không nguyện ý giúp ta thì thôi."
Không có cách nào, lão sư không giúp thì hắn chỉ có thể tìm Tế Thế minh.
Nhưng mà lúc này bỗng có một tên thư đồng khoảng mười ba mười bốn tuổi tới gần hắn.
Thư đồng ho nhẹ, sau đó nghiêm túc nói với Trần Triệt: "Khụ khụ, Vương tiên sinh nghe nói ngươi có chút danh tiếng trong võ giả, bên cạnh hắn đang thiếu một tên hộ vệ, không biết ngươi có bằng lòng làm hộ vệ cho Vương tiên sinh hay không?"
Trần Triệt nghe xong hai mắt sáng lên, nhanh chóng nói: "Giá cả thế nào?"
Tiểu thư đồng suy nghĩ chút rồi giơ năm ngón tay.
"Võ giả Đồng Bì cảnh, một tháng năm lượng bạc."
----
Cầu các đạo hữu share truyện, like, đề cử và bình luận.