Biên: Lap Tran
----
Dương gia nội thành, Dương Huyền vừa trở về sau khi đón Tế Thế minh.
Đúng lúc này có một tên gia đinh đột nhiên xông vào.
"Gia chủ... Trần...Trần Triệt kia trở lại rồi!"
Nghe nói thế, Dương Huyền lơ đễnh, thản nhiên nói: "Đưa tới cho Phùng Đại Xuyên hai mươi lượng bạc đi, dù sao kẻ chết cũng là nghĩa tử của hắn, ta cần phải bày tỏ một chút."
Gia đinh nghe xong liên lắc đầu.
"Gia chủ, không phải thi thể trở về! Vừa rồi ta trông thấy hắn ở cửa thành!
Vẫn nhảy nhót tưng bừng!
Không khác gì người bình thường."
"Cái gì?"
Dương Huyền giật mình, sau đó nắm cổ áo gia đinh.
"Ngươi không nhìn lầm?"
"Không nhìn lầm! Chắc chắn là hắn!"
Gia đinh khẳng định.
Dương Huyền nghe xong chậm rãi buông cổ áo, lòng cũng chùng xuống.
Trên yến tiệc vừa nãy, vị thủ lĩnh của Tế Thế minh từng hỏi thăm xem Thạch Hỏa thành có thanh niên tài tuấn nào.
Không ít người đều gọi tên Trần Triệt, đồng thời ra sức tán dương.
Dù sao trong mắt mọi người thì hắn có thể là một người đã chết.
Mà một người đã chết thì tán dương cũng chẳng sao.
Càng thổi phồng lợi hại thì Thạch Hỏa thành bọn hắn càng có mặt mũi.
Cả hắn cũng khen vài câu, thổi Trần Triệt đến mức tận trời, trung nghĩa vô song, đám người Tế Thế minh nghe mà tiếc hận không thôi, đều tự trách không thế tới sớm mấy ngày để cứu Trần Triệt.
Hiện tại tốt rồi...
Trần Triệt lại còn sống trở về!
Phải làm sao mới ổn đây?
Không phải tự dời tảng đá nện vào chân chính mình sao?
"Làm sao có thể? Sao hắn không chết..."
Dương Huyền thì thào nói.
Một lát sau hắn mới bình tĩnh lại.
"Phùng Đại Xuyên đâu? Phùng Đại Xuyên có trở về không?"
"Không có... Ta không thấy Phùng Đại Xuyên."
Gia đinh lắc đầu.
"Không thấy Phùng Đại Xuyên?"
Lòng Dương Huyền lộp bộp một tiếng.
Hắn không biết Phùng Đại Xuyên có ra tay với Trần Triệt hay không.
Nếu như không có ra tay còn tốt, còn ra tay thất bại, đồng thời nói chuyện Dương gia giở trò sau lưng thì Trần Triệt cùng với Dương gia sẽ là cục diện không chết không thôi.
Lại thêm vừa rồi trên yến tiệc mọi người khen ngợi Trần Triệt trước mặt đám người Tế Thế minh...
Dương Huyền không dám nghĩ thêm nữa, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy da đầu hơi tê tê.
"Làm sao bây giờ? Làm sao lại không chế? Rốt cuộc Phùng Đại Xuyên có ra tay hay không?
Mẹ nó, Phùng Đại Xuyên đâu?"
Dương Huyền bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng hắn đã không kịp suy nghĩ nhiều như vậy.
Giờ phút này hắn nhất định phải làm quyết đoán.
"Đi mời thúc thúc của ta tới!"
Dương Huyền khàn khàn nói.
Dứt lời hắn lạicảm thấy không ổn.
"Được rồi, ta tự đi mời."
Trước đó hắn còn có chút cố kỵ, không dám trực tiếp ra tay với Trần Triệt.
Nhưng bây giờ hắn đã không thể cố kỵ nhiều như vậy nữa.
Hắn nhất định phải giải quyết Trần Triệt trước đó khi Trần Triệt gặp đám người Tế Thế minh.
Thúc thúc của hắn là Dương Phương, võ giả Thiết Cốt cảnhả.
Thay hình đổi dạng rồi nhanh chóng đánh gϊếŧ Trần Triệt cũng không khó lắm.
Sau khi gϊếŧ chết Trần Triệt, thúc thúc phải nhanh thoát khỏi Thạch Hỏa thành mới được, sau này cũng không trở về.
Nhưng hết thảy đều phải thuận lợi trước đã.
Nếu như không thuận lợi...
Dương Huyền không dám nghĩ.
Nhưng không còn cách nào, hắn chỉ có thể làm như thế.
...
Một khắc sau.
Dương Huyền mang theo mấy người Dương gia đi hướng về nhà Trần Triệt.
Dương Phương thì đổi một thân quần áo mộc mạc, mang theo mặt nạ và dao găm đi tới nhà Trần Triệt từ một hướng khác.
"Mới qua một khắc đồng hồ, hẳn là người Tế Thế minh và các gia tộc khác còn chưa phát hiện, hiện tại vẫn còn kịp."
"Gϊếŧ Trần Triệt xong rồi lại gϊếŧ thêm một số người khác, sau đó giá họa cho Nhân Trành."
...
Trong đầu hoàn thiện kế hoạch, Dương Huyền phân phó phu xe tăng tốcộ.
Hắn muốn chứng kiến Trần Triệt bị đánh gϊếŧ mới có thể an tâm.
Tốc độ xe ngựa di chuyển rất nhanh, sau một khắc liền tới trước ngõ hẻm nhà Trần Triệt. nhà chỗ ngõ hẻm kia.
Vừa tới đầu ngõ, Dương Huyền liền vén rèm xe lên, khi nhìn thấy cảnh trong ngõ hẻm thì hắn bỗng hít hà một hơi!
Chỉ thấy giờ phút này, ngõ nhỏ vốn thưa thớt người vậy mà đông đúc.
Có khoảng một hai trăm người đang chen lấn!
Đừng nói là xe ngựa không vào được...
Hắn còn thấy thúc thúc Dương Phương đang chen lấn bên ngoài chưa thể vào được!
Đương nhiên, coi như chen vào thì thế nào?
Thúc thúc có thể gϊếŧ Trần Triệt trước mặt mấy trăm người hay sao?
Thúc thúc là võ giả Thiết Cốt cảnh, nhưng trong đám người này cũng có không ít võ giả Thiết Cốt cảnh.
Hơn nữa nhìn điệu bộ này, có lẽ còn đang ước gì có thích khách nhảy ra để bọn hắn kiếm một nhân tình.
"Tại sao có thể như vậy? Sao những người này phản ứng nhanh như vậy?
Còn có bệnh của Trần Triệt... Làm sao hoàn toàn tốt rồi?"
Nhìn Trần Triệt đang nhảy nhót tưng bừng giữa đám người, Dương Huyền không biết nên làm sao.
...
"Trần huynh, mấy ngày trước đây ta nói mệnh ngươi không đến tuyệt lộ! Hiện tại xem ra quả là như thế!"
"Đúng đúng đúng! Trần huynh người hiền ắt có Thiên Tướng! Làm sao dễ dàng chết như vậy đây?"
...
Mấy người của tiểu gia tộc nói nói cười cười.
Mấy ngày trước, lúc Trần Triệt nguy kịch thì có không ít người còn cười trên nỗi đau của người kháca.
Vừa mới nghe được Trần Triệt còn sống trở về thì những người này đều bị dọa cho phát sợ, vội vàng chạy tới nghĩ biện pháp cứu vãn quan hệ.
"Khụ khụ khụ, thần y Châu Phủ thật lợi hại, chỉ dùng một toa thuốc liền chữa khỏi bệnh của ta."
Trần Triệt nhẹ ho hai tiếng trả lời.
"Thì ra là thế!
Ai, chủ yếu vẫn là Trần huynh bình thường trượng nghĩa mới có thể gặp được thần y tại thời khắc mấu chốt nha!"
"Trần huynh đại nạn không chết! Tất có hậu phúc!"
...
"Đúng rồi Trần đường chủ, mấy người bang chủ đâu?"
Trong đám người có một tên bang chúng Thiên Lang bang dò hỏi.
Trần Triệt nghe vậy khẽ thở dài.
"Thời điểm chúng ta trở về gặp sơn phỉ, ta bị tách khỏi mấy người bang chủ, rơi vào đường cùng chỉ có thể về thành trước.
Còn mấy người bang chủ bọn hắn, hẳn là không bao lâu nữa sẽ trở về."
...
Dương Huyền nghe xong chau mày.
Phùng Đại Xuyên thật sự mang Trần Triệt đi Châu Phủ tìm danh y sao?
Làm sao có thể?
Bị sơn phỉ tách ra, không bao lâu nữa Phùng Đại Xuyên sẽ trở về?
Thật hay giả?
Không có khả năng!
Dương Huyền tức giận thầm mắng.
Hắn biết rõ Trần Triệt đang nói nhảm nhưng lại không có cách nào vạch trần.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, phía sau hắn có tiếng vó ngựa truyền đến.
Dương Huyền quay đầu, khi nhìn thấy mấy người cưỡi ngựa thì lập tức hoảng hốt.
Người Tế Thế minh đến rồi!
"Dương gia chủ, vị kia chính là thanh niên tài tuấn Trần Triệt mà ngươi nói sao?
Xem ra lời ngươi nói cũng không giả.
Người này đúng là trung nghĩa vô song.
Cũng chỉ có dạng này người này mới được nhiều người vây quanh như vậy.
Ta Tế Thế minh đang thiếu nhân tài thế này."
Mấy người nhìn cảnh trong ngõ nhỏ mà nhẹ giọng cảm thán.
Dương Huyền nghe mà mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ có thể liên tục gật đầu.
"A... Đúng đúng đúng..."
...
Lại có một chiếc xe ngựa chạy tới.
Lâm Uyển cùng nha hoàn Tiểu Hoàn bước xuống xe ngựa.
Khi nhìn thấy Trần Triệt đang nhảy nhót tưng bừng trong đám người ở xa xa, Lâm Uyển muốn câm nín.
Đây là Trần Triệt mấy ngày trước còn thừa một hơi sao?
Tiểu Hoàn nhìn thoáng qua đám người, cúi đầu đỏ mặt uốn ba tấc lưỡi mà nói: "Tiểu thư, may mà mấy ngày trước ngươi không nghe ta cùng thiếu gia...
Ta không nghĩ tới Trần công tử thật sự lại nhảy nhót tưng bừng!
Ai...
Tiểu thư, chuyện này cũng không nên trách ta nha, trách thì trách này người quá tà môn đi..."