Dịch: Lap Tran
----
"Hai tên khốn nạn các ngươi đang làm cái gì?"
Phó bang chủ Ngô Hải tức giận chất vấn, cùng lúc đó, hắn vô thức vươn tay vén rèm cửa sổ xe ngựa.
Đúng lúc này!
Một cánh tay hơi trắng đột nhiên duỗi ra từ cửa sổ chộp vào cổ tay hắn.
Không đợi hắn phản ứng thì một lực kéo kéo mạnh lôi hắn từ trên lưng ngựa lao vào thùng xe.
Phanh phanh phanh. . .
Sắc mặt những người bên ngoài bao gồm cả Phùng Đại Xuyên đều đều là kịch biến!
Một giây sau!
Ầm ầm!
Thùng xe ngựa nổ tung, có ba bóng người như vải rách bắn ra.
Phùng Đại Xuyên vô thức kéo ngựa lùi về phía sau.
Sau khi lui lại mấy bước thì hắn mới phát hiện tấm ván gỗ còn sót lại của xe ngựa có một người đang đứng.
Sắc mặt người này trắng bệch, vành mắt biến thành màu đen.
Chính là Trần Triệt mà trước đó xuống giường đều phải cần người nâng.
Lại nhìn ba bóng người bị ném ra ngoài, cả ba đều bị bẻ gãy cổ, đã chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Phùng Đại Xuyên ngồi trên lưng ngựa, có chút hốt hoảng.
Cao Hùng và Cao Hổ thì không nói, chẳng qua là võ giả Đồng Bì cảnh mà thôi.
Nhưng Ngô Hải lại là võ giả Thiết Cốt cảnh thật sự. . .
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
"Phùng bang chủ! Hắn là cương thi sao?"
Tên quản sự hoảng sợ đến mức té xuống ngựa, lộn nhào trốn phía sau Phùng Đại Xuyên.
Còn phu xe thì lúc thùng xe nổ tung bị một tấm gỗ to đâm vào trên người, giờ đang nằm trên mặt đất rêи ɾỉ.
. . .
"Nghĩa phụ nói là mang ta đi xem bệnh mà, sao lại muốn gϊếŧ ta đây?"
Trần Triệt lạnh lùng hỏi thăm.
"Chuyện này. . . Chuyện này. . . Liệt Dương thạch có tác dụng sao?"
Quản sự lấy Liệt Dương thạch ra rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, run rẩy hỏi.
Phùng Đại Xuyên nhìn Trần Triệt rồi thất thần suy nghĩ, một lúc sau hắn mới xác định được chuyện gì đang xảy ra!
Từ đầu đến cuối Trần Triệt không hề bị bệnh!
Không chỉ không có bệnh, hắn còn là võ giả Thiết Cốt cảnh!
Khó trách hắn vẫn luôn còn một hơi!
Khó trách làm thế nào hắn đều không chết!
Người ta không bệnh làm sao lại chết đây?
. . .
"Không dùng được. . . Bởi vì hắn là người, không phải tà ma."
Phùng Đại Xuyên đáp.
"A. . . Là người?"
Quản sự tỏ vẻ mờ mịt.
Phùng Đại Xuyên nhìn thẳng Trần Triệt, vẻ mặt vô cùng âm u.
"Trần Triệt, ta vốn tưởng rằng ta đã rất giỏi che giấu bản thân, nhưng ta không nghĩ tới. . . Tiểu tử ngươi còn hơn một bậc!
Không thể không thừa nhận, ngươi thật khiến ta thấy kinh hãi!
Võ giả Thiết Cốt cảnh hai mươi tuổi!
Người như ngươi dù ở Châu Phủ cũng xem như thiên tài cao cấp nhất, cần gì ẩn giấu tại một thành nhỏ như Thạch Hỏa thành mà chơi đùa với chúng ta chứ?"
Trần Triệt yên lặng không nói.
Thật ra hắn mới bước vào Thiết Cốt cảnh tối hôm qua.
Dựa theo kế hoạch của hắn, sau khi tiếp nhận vị trí đường chủ Lang Nha đường thì hẳn là phải cần mấy tháng mới có thể bước vào Thiết Cốt cảnh.
Không nghĩ đến mới qua bảy ngày mà đã xuất hiện chuyện này.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể giành giật từng giây từng phút mà tu luyện.
Từ mỗi ngày tu luyện sáu canh giờ biến thành mỗi ngày tu luyện mười hai canh giờ, kể từ đó thời gian bước vào Thiết Cốt cảnh lập tức rút ngắn một nửa.
Rồi lại từ trạng thái quá tải biến thành trạng thái siêu quá tải, thời gian lại rút ngắn mấy lần.
Tổng hợp lại mới khiến cho hắn bước vào Thiết Cốt cảnh trong tám ngày.
Tám ngày này, ngoại trừ tối hôm qua thì hắn căn bản không hề ngủ.
Cũng do hắn là võ giả, có thân thể cường tráng nên chịu đựng được, đổi lại là người bình thường thì e là đã sắp xuống lỗ.
. . .
Ánh mắt Phùng Đại Xuyên trở nên sắc bén, tiếp tục nói: "Bây giờ nghĩ lại thì hẳn là ngươi gϊếŧ Từ Phong?"
Trần Triệt nghe vậy cũng không có giấu giếm, trả lời:
"Hắn làm chuyện xấu lại muốn cho ta cõng nồi, ta không biện pháp nào nha? Chỉ có thể gϊếŧ hắn."
Phùng Đại Xuyên gật đầu, rất tán thành lý do này.
"Hắn rất đáng chết, vậy mà trêu chọc ngươi."
Quản sự bên cạnh không muốn nghe hai người nói chuyện, sắc mặt trắng bệch nói: "Phùng bang chủ, ngươi mau gϊếŧ hắn! Nếu ngươi không diệt trừ thì về sau sẽ thành họa lớn!"
Phùng Đại Xuyên hít sâu một hơi, sau đó quát to, cả người như đại điêu bay lên trời phóng về phía Trần Triệt.
Hắn thấy Trần Triệt gϊếŧ được Ngô Hải là nhờ đánh lén.
Trần Triệt còn trẻ, coi như bước vào Thiết Cốt cảnh thì cũng không bước vào bao lâu.
So với Thiết Cốt cảnh sắp luyện tạng như hắn thì chắc chắn phải kém một đoạn dài.
Cho nên hắn có lòng tin hạ gục Trần Triệt.
Mắt thấy Phùng Đại Xuyên tới gần, Trần Triệt không nói hai lời trực tiếp tung một chưởng nghênh đón.
Ầm!
Hai người lăng không chạm nhau, phát ra một tiếng nổ vang.
Sau đó lại là ba tiếng trầm trầm.
Sau khi rơi xuống đất, hai người đều thối lui ba bước, vậy mà không phân cao thấp.
Nhìn xem cánh tay tê rần ám kình, Phùng Đại Xuyên kinh ngạc!
Hắn tưởng rằng Trần Triệt tu luyện những công pháp khác để bước vào Thiết Cốt cảnh.
Còn lúc trước yêu cầu Điệp Lãng công chẳng qua là diễn một chút mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ Trần Triệt lại luyện Điệp Lãng công!
Hắn truyền Điệp Lãng công cho Trần Triệt mới được bao lâu?
Coi như lúc trước Trần Triệt nhớ kỹ bộ phận Thiết Cốt cảnh thì cũng không thể nào luyện thành nhanh thế này.
"Nhất định là có bí mật!"
Sau khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, lòng Phùng Đại Xuyên liền nóng lên.
Trước kia, lúc du lịch bên ngoài hắn từng nghe nói có một vài võ giả may mắn gặp được cơ duyên lớn, từ đó về sau một bước lên trời.
Xem ra Trần Triệt có thể là võ giả như vậy.
"Khụ khụ khụ. . ."
Đúng lúc này, Trần Triệt vô thức ho khan vài tiếng, vẻ mặt có chút thống khổ.
Thấy cảnh này, Phùng Đại Xuyên hoàn toàn yên tâm!
Ngũ Thiên Đoạn Tràng tán không gϊếŧ được võ giả Thiết Cốt cảnh nhưng vẫn có thể tạo thành tổn thương nhất định.
Tuy mấy ngày nay Trần Triệt này đều đang giả bộ bệnh nặng nhưng không phải thân thể không hề vấn đề gì.
Nhân lúc hắn bệnh đòi mạng hắn!
Sau đó chiếm đoạt cơ duyên!
Nghĩ tới đây, hắn không chần chờ nữa, thân hình lóe lên, lại tấn công Trần Triệt.
Ầm!
Ầm!
Trong rừng cây, tiếng chưởng giao nhau không ngừng vang lên, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng ho khan.
Sau khi đối cứng hơn mười chiêu, sức lực song phương cũng bắt đầu yếu bớt.
Mắt thấy phần bụng Trần Triệt xuất hiện sơ hở, Phùng Đại Xuyên nhanh chóng tung một chưởng.
Đúng lúc này, thân thể Trần Triệt đột nhiên vặn vẹo, dùng một tư thế quái dị tránh khỏi một chưởng này.
Thừa dịp Phùng Đại Xuyên chưa kịp tụ lực mới, Trần Triệt dùng toàn lực đánh một chưởng vào ngực phải của hắn.
Phùng Đại Xuyên thấy cảnh này chỉ có thể ghiêng người dùng vai trái nghênh đón.
Ầm!
Lại một tiếng nổ vang, Phùng Đại Xuyên chỉ cảm thấy vai trái đau đớn, ngay sau đó bay ngược ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, Phùng Đại Xuyên lăn mình một vòng rồi nhanh chóng đứng dậy, chờ sau khi đứng lên hắn mới phát hiện toàn bộ cánh tay từ vai trái trở xuống đã hoàn toàn tê liệt.
"Chưởng lực thật mạnh!"
Phùng Đại Xuyên run sợ.
Kình lực trong một chưởng vừa rồi của Trần Triệt không chỉ không suy yếu, ngược lại còn mạnh hơn lần đầu hai người đối chưởng!
Tại sao có thể như vậy?
"Quyền sợ tuổi trẻ nha nghĩa phụ, sao ngươi lại muốn đánh một trận tiêu hao với ta đây?"
Trần Triệt vừa cười vừa chậm rãi đi về phía Phùng Đại Xuyên.
"Thân thể của ngươi. . . Không có vấn đề?"
Phùng Đại Xuyên vô thức lùi về phía sau.
"Khụ khụ khụ, ngươi nói thế này phải không?
Ha ha, nghĩa phụ, ngươi mới vừa mới ăn thiệt thòi mà sao không nhớ vậy?"
Trần Triệt ho khan vài tiếng, tiếng ho không khác trước đó chút nào.
"Ngươi!"
"Ngươi lại giả bộ!"
Phùng Đại Xuyên giận điên lên, dưới sự phẫn nộ hắn trực tiếp vọt thẳng tới Trần Triệt.
Nhưng khi tới gần hắn lại không công kích mà vung một đám phấn độc về phía Trần Triệt, sau đó chuẩn bị xoay người chạy trốn.
Nhưng chuyện hắn không thể ngờ tới chính là Trần Triệt trực tiếp xuyên qua độc phấn, sau đó thân thể biến thành hai ảo ảnh, một trái một phải công kích hắn.
"Đây là huyễn thân! Ngươi còn luyện U Ảnh bộ đến cảnh giới đại thành!"
Phùng Đại Xuyên càng rung động hơn.
U Ảnh bộ là bí tịch mà Từ Phong sưu tầm được, sau khi Từ Phong chết thì Triệu Đồng đưa quyển bí tịch này đến tay hắn.
Lúc đó hắn có đọc qua một lần, nhưng bởi vì đã luyện qua một loại thân pháp cho nên hắn không có để tâm đến quyển bí tịch này.
Bây giờ thấy thân pháp của Trần Triệt thì hắn lập tức liền liên tưởng đến phần giới thiệu U Ảnh bộ cảnh giới đại thành.
"Nhưng vừa mới qua hơn mười ngày mà thôi. . .
Điệp Lãng công, U Ảnh bộ. . . Chẳng lẽ lần thứ nhất hắn gặp ta thật sự là võ giả Khí Huyết cảnh?"
Trong đầu Phùng Đại Xuyên xuất hiện ý nghĩ này.
Đây cũng là suy nghĩ cuối cùng của hắn.
Khí thế của Trần Triệt bừng bừng còn hắn thì đã bị thương.
Lại thêm cơ thể suy yếu, không lâu sau liền bị Trần Triệt vỗ nát đầu.