Biên: Lap Tran
----
"Chuyện...chuyện gì?"
Hồ Tài lắp bắp nói, cùng lúc đó ánh mắt của hắn bắt đầu hướng bốn phía dò xét, một bộ tùy thời chuẩn bị chạy trốn dáng vẻ.
Thấy hắn như thế chột dạ, Trần Triệt trong lòng trong nháy mắt đã nắm chắc.
Trước khi đến, hắn đã nghĩ kỹ.
Nếu như Hồ Tài này phản ứng như thường, hắn liền tùy tiện nói chuyện gì đó cho qua.
Phố Đính Kim là địa bàn Lang Nha đường, đường chủ như hắn xuất hiện ở đây cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Nhưng nếu Hồ Tài phản ứng không bình thường. . .
Hừ!
Vậy cũng đừng trách hắn không khách khí!
"Hồ tiên sinh, là như thế này, ta phát hiện mấy ngày gần đây nghĩa phụ đều đang hạ độc ta. . . Hình như là muốn gϊếŧ ta.
Ngài là thân tín của hắn, phần lớn chuyện buôn bán kiếm tiề trong bang phái đều do ngài đi bàn. . ."
Trần Triệt còn chưa nói hết thì sắc mặt Hồ Tài đã biến đổi!
Sau đó hắn vô thức muốn gõ cửa cầu cứu.
Nhưng mà hắn vừa giơ tay thì Trần Triệt liền đã xuất hiện trước mặt.
Chờ hắn phản ứng lại thì đã bị Trần Triệt bóp chặt cổ nhấc lên.
. . .
"Hồ tiên sinh, quả nhiên ngươi hiểu rõ tình hình nha."
Trần Triệt lạnh lùng nói.
" y. . ."
Hồ Tài không ngừng giãy dụa, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào.
"Ta cho ngươi biết, mấy hộ xung quanh cùng với vị trong nhà ngươi đều bị ta hạ chút thuốc mê, hiện tại đang ngủ say đây, cho nên ngươi đừng nghĩ tạo ra chút tiếng động liền có người tới cứu ngươi.
Nếu như ngươi nguyện ý nói rõ mọi chuyện với ta, ngươi liền nháy mắt hai lần.
Nếu như không nguyện ý. . . Ngươi có thể đi chết!"
Trần Triệt vừa dứt lời, Hồ Tài liền điên cuồng nháy mắt.
Thấy cảnh này, Trần Triệt liền nới lỏng tay.
"Đừng. . . Đừng gϊếŧ ta. . ."
Mặt Hồ Tài trắng bệch, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, hai chân không ngừng run lên, ngay cả đứng đều đứng không yên.
Là một người thông minh, trong lòng hắn quá rõ ràng, sở dĩ Trần Triệt nói mấy lời vừa rồi với hắn là bởi vì xem hắn như một người đã chết.
"Ta. . . Ta khuyên ngươi nhanh chạy đi, hiện tại chạy trốn thì ngươi còn một chút hi vọng sống."
Hồ Tài run rẩy nói.
"Ý của ngươi là ta gϊếŧ ngươi rồi chạy trốn?"
Trần Triệt dứt lời, chuẩn bị bóp cổ hắn.
Cảm nhận được sức mạnh từ cổ tay kia, Hồ Tài không nhịn được mà chảy nước mắt.
"Trần đường chủ. . . Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi, ta biết ta nói rồi ngươi sẽ lập tức gϊếŧ ta. . . Ta thật sự không muốn chết. . ."
"Gϊếŧ ngươi có được gì chứ? Chẳng lẽ gϊếŧ ngươi thì Phùng Đại Xuyên sẽ bỏ qua cho ta sao?
Nói thật cho ngươi biết, ta đã chuẩn bị chạy trốn rồi.
Hiện tại ta chỉ muốn biết nguyên nhân mà thôi.
Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói ra thì ta sẽ không gϊếŧ ngươi.
Tối đa là đánh ngất xỉu thôi.
Chờ đến khi ngươi tỉnh lại thì ta đã không còn ở Thạch Hỏa thành.
Nếu như ngươi vẫn không tin, ta sẽ thề."
Tiếp đến Trần Triệt liền thề.
Hồ Tài thấy có hy vọng sống sót, phòng tuyến tâm lý triệt để sụp đổ, lúc này run rẩy trả lời: "Là. . . là. . . Dương gia, là người Dương gia liên hệ bang chủ muốn hắn gϊếŧ ngươi.
Bây giờ ngươi được các phương quan tâm, bọn hắn cũng không muốn làm lớn chuyện cho nên cố ý căn dặn bang chủ cho ngươi chết tự nhiên một chút."
"Dương gia. . ."
Trần Triệt cẩn thận nhớ lại, một lúc sau hắn mới nghĩ thông suốt.
Sở dĩ hắn có thể tới thế giới này là bởi vì chủ nhân thân thể thi rớt.
Chủ nhân thân thể thi rớt có thể là do bị bị người khác đổi bài thi.
Lúc vừa tới thế giới này, hắn không biết là người nào đổi bài thi, cũng không quan tâm chuyện này.
Nhưng sau đó gặp lại Trương Nhược Viễn, Trương Nhược Viễn có nhắc tới một nhi tử không thông minh của Dương gia thi đậu tú tài.
Bây giờ xem ra người đổi bài thi của hắn tám chín phần mười là người Dương gia.
Trước kia hắn chỉ là thư sinh nghèo, thi rớt cũng không đi kiện cáo, xem như bản thân xui xẻo nên Dương gia mới buông tha hắn.
Nhưng hiện tại hắn trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng, còn có khả năng gia nhập Tế Thế minh.
Khó trách Dương gia động sát tâm với hắn.
"Dương gia. . . Mẹ nó, ta đã không muốn truy cứu chuyện này rồi mà các ngươi lại muốn gây phiền phức!"
Trần Triệt có chút không cam tâm.
Hắn thật sự không quan tâm đến cùng là ai động vào bài thi của chủ nhân thân thể.
Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
. . .
"Công việc này là ngươi nhập giúp Phùng Đại Xuyên sao?"
Giọng Trần Triệt trở nên lạnh lẽo.
Hồ Tài liên tục lắc đầu.
"Không phải! Là Dương gia trực tiếp liên hệ bang chủ!
Ban đầu bang chủ từ chối, dù sao ngươi là nghĩa tử của hắn, còn là đường chủ Lang Nha đường đường chủ nên hắn rất coi trọng ngươi.
Nhưng sau đó Dương gia lại tăng thêm một vật. . .
Sau đó. . . Sau đó bang chủ liền để ta nhận công việc này."
"Để ngươi nhận?"
Trần Triệt không hiểu lắm.
Hồ Tài gật đầu, khóc nức nở nói: "Nếu chuyện ám hại nghĩa tử thế này truyền ra ngoài thì hắn sẽ thân bại danh liệt. . . Cho nên hắn thương nghị với ta, đề ta làm việc này.
Về sau có bại lộ thì cũng là do ta hạ độc.
Còn hắn cũng sẽ không vì việc này mà có để Dương gia nắm được nhược điểm."
"Thật sự cáo già nha!"
Trần Triệt thầm mắng đồng thời cũng cảm giác áp lực tăng thêm.
So với Từ Phong, Phùng Đại Xuyên này không chỉ có thực lực mạnh hơn, tâm tư cũng kín đáo hơn.
Đối mặt với loại địch nhân này, chỉ cần sơ ý một chút là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Trần đường chủ, ta đã nói hết rồi, ta cũng là người bị hại, ngươi bỏ qua cho ta đi. . ."
Hồ Tài khẩn cầu.
Trần Triệt nghe xong nhìn hắn một cái, sau đó giơ tay đánh vào gáy khiến hắn đánh hôn mê bất tỉnh.
Chắc chắn phải gϊếŧ rồi nhưng không thể trực tiếp gϊếŧ.
Là người biết chuyện này, nếu Hồ Tài đột nhiên bị người ta đánh chết, khó bảo đảm Phùng Đại Xuyên sẽ không hoài nghi mình.
Ở thế giới này, chỉ cần chút hoài nghi đã đủ cho một người ra tay rồi.
Trần Triệt bỏ Hồ Tài vào bao bố đã chuẩn bị trước đó rồi cõng bao tải hòa vào trong bóng đêm.
. . .
Một lúc sau.
Trong một ngõ tối ở ngoại thành, một bóng người đang nấp bên hàng rào của một gia đình.
Đang lúc hắn chuẩn bị chui vào trộm lấy Liệt Dương thạch trong căn nhà này thì đột nhiên có bàn tay khoác lên vai hắn.
Nhìn bàn tay đột ngột xuất hiện trên vai mình, người bị dọa suýt vỡ mật!
Không đợi hắn quay đầu nhìn thì một giọng nói khàn khàn truyền tới.
"Ngươi là Nhân Trành sao?
Ta đã quan sát ngươi từ tối hôm qua."
"Ta. . . Ta. . . Không phải."
"Không phải cái đầu ngươi, không phải đang chuẩn bị trộm Liệt Dương thạch sao?
Gia đình này là người quen cũ của ta, ngươi cho bọn họ một con đường sống.
Ta cho ngươi một người khác, ngươi giao cho tà ma đi."
Vừa nói xong thì có một cái bao xuất hiện bên cạnh hắn.
Nhìn cái bao căng phồng liền biết bên trong có chưa người.
"Chuyện này. . ."
Người này vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì có tiếng xe gió vang lên, người sau lưng đã biến mất.
Nhìn bao tải, sắc mặt người này thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nâng bao tải lên rồi vác tới một chỗ u ám.
. . .
Trần Triệt đứng phía xa yên lặng quan sát.
Đợi khoảng một khắc đồng hồ sau, người này khẩn trương đi ra khỏi chỗ u ám.
Thấy bốn bề vắng lặng, hắn nhanh chóng rời đi.
Trần Triệt theo sát phía sau, khi cách một khoảng ngắn, hắn lắc tay phải một cái, một khối đá bay ra ngoài.
Ầm!
Người kia hét lên một tiếng rồi ngã gục.
Trần Triệt nắm chặt Liệt Dương thạch, trở lại chỗ u ám kia kiểm tra một chút, xác nhận Hồ Tài đã chết rồi mới quay về nhà.