Chương 22: Săn Thú

Biên: Lap Tran

-----

Mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa đim

Nhiệm vụ Lâm gia giao cho bọn họ là buổi trưa chạy tới dược viên, sau đó áp giải dược liệu trở lại Thạch Hỏa thành.

Mà lúc này sắc trời còn sớm.

Cho nên bọn hắn có thể đến bãi chăn nuôi của Trương gia trước.

. . .

Trần Triệt trộn lẫn trong nhóm, nghe mấy người kể chuyện về cường giả Tế Thế minh.

Giảng đến chỗ đặc sắc, nước bọt bắn tung toé.

"Đại khái là ước mơ của nhân vật tầng chót trong giang hồ? Không biết khi nào ta mới có thể trở thành cường giả như vậy?"

Trần Triệt cũng ước mơ theo.

. . .

Sau nửa canh giờ, mấy người đi tới cổng bãi chăn nuôi của Trương gia.

"Có ai không?"

Triệu Đồng tiến lên kêu cửa.

Không lâu sau có một tên gia đinh thở hồng hộc chạy ra.

"Mấy vị tới thật đúng lúc! Nghiệt súc kia đang làm loạn bên trong!"

Nghe nói như thế, mọi người không kinh sợ mà còn vui mừng, liền đi theo gia đinh tiến vào.

Đi vào trong, mọi người liếc mắt liền thấy ở cạnh thân cây cách mấy chục thước có một con lợn rừng răng dài to lớn đang gặm một con dê nhà.

Khắp nơi đều ngổn ngang lộn xộn xác dê nhuốm máu, ít nhất phải có mười mấy xác dê.

Giữa đám xác dê có hai võ giả Trương gia đang tức giận cầm đao nhìn về phía lợn rừng răng dài.

Thấy sáu võ giả Khí Huyết cảnh chạy tới, hai võ giả Trương gia như thấy được cứu tinh, cao giọng nói: "Xin mời chư vị huynh đệ Lang Nha đường giúp Trương gia ta tiêu diệt nghiệt súc này!"

Hắn còn chưa nói hết thì Triệu Đồng đã dẫn mọi người vây quanh con lợn rừng răng dài.

Con lợn rừng răng dài này không hề sợ hãi, vẫn như gặm thịt dê, ánh mắt còn lóe ánh sáng hồng.

"Súc sinh đúng là súc sinh! Sắp chết đến nơi mà còn không biết!"

Triệu Đồng cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay với Đỗ Bằng.

Đỗ Bằng ngầm hiểu, lúc này gỡ cung to trên lưng xuống.

Ngay sau đó giương cung, cài tên.

Chờ nhắm chuẩn xong, Đỗ Bằng hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên buông dây cung!

Vù!

Một tiếng xé gió vang lên, mũi tên kim loại bắn vào đùi trái phía trước của lợn rừng răng dài.

"Bắn đẹp!"

Nhìn thấy một màn này, Trần Triệt thầm khen một tiếng.



Lợn rừng răng dài da dày thịt béo, với thực lực Khí Huyết cảnh của Đỗ Bằng, dù bắn chỗ nào cũng không đủ lấy mạng nó.

Trong tình huống này phải bắn chân, trước suy yếu sức hoạt động của lợn rừng răng dài rồi tính tiếp.

Bỗng nhiên chịu một tiễn, lợn rừng răng dài gầm thét, lập tức buông xuống xác dê, xông về phía Đỗ Bằng.

Đỗ Bằng nhanh chóng thu cung xoay người bỏ chạy.

Lợn rừng răng dài xông tới khiến cho vết thương trên đùi rách ra.

"Hao tổn thể lực của nó trước!"

Triệu Đồng chỉ huy.

Mấy người khác rất ăn ý, đã sớm vây quanh lợn rừng răng dài.

Lợn rừng răng dài thấy công kích Đỗ Bằng thất bại, lại vọt về phía Vương Chấn.

Vương Chấn cũng nhượng bộ.

Lợn rừng răng dài nhân cơ hội trốn khỏi vòng vây, nhưng chân trước đã bị thương nên hành động hạn chế, không lâu sau liền bị bao vây lại.

Lòng vòng như vậy mấy lần, lợn rừng răng dài dần bước lảo đảo.

Triệu Đồng thấy vậy hưng phấn nói:

"Tới lúc rồi, giải quyết nó đi."

Sáu người nghe vậy đồng thời xông về phía lợn rừng răng dài đã bị thương.

Săn bắt mãnh thú da dày thịt béo này, đao có thể dễ dàng đâm vào xương cốt, lại thêm da lợn rừng răng dài hơi đáng tiền cho nên tất cả mọi người đều cầm vũ khí cùn như côn sắt.

Ầm!

Một tiếng ầm vang lên, Triệu Đồng tấn công phần lưng của lợn rừng răng dài trước!

Những người khác không chịu thua kém, luân phiên va chạm vào thân lợn rừng răng dài.

Trần Triệt cũng đập mấy côn.

Hắn nhớ rất rõ, lợn rừng răng dài này phân phối theo công lao, nếu hắn chậm tay đoán chừng sẽ không có được bao nhiêu cân thịt.

Nhưng không thể không nói, lợn rừng răng dài này thật sự da dày thịt béo, chịu mấy chục côn về sau mới không cam lòng ngã xuống, tắt thở.

. . .

"Lần này kiếm nhiều!"

Đỗ Bằng vừa nói vừa đá xác lợn rừng răng dài.

Trận đi săn này rõ ràng hắn lập công đầu, cho nên hắn vui vẻ nhất.

"Ừm. . . Không khác lời Trương gia nói lắm, con lợn rừng răng dài khoảng hai trăm cân, sau khi xẻ ra có thể được khoảng một trăm năm mươi cân thịt đi."

Triệu Đồng nói xong nhìn về phía Đỗ Bằng.

"Đỗ Bằng, ngươi công đầu, lấy năm mươi cân thịt đi.

Năm người chúng ta mỗi người hai mươi cân, ngươi không có ý kiến gì chứ?"

"Ha ha, không có ý kiến không có ý kiến!"

Đỗ Bằng liên tục nói.



"Chúng ta cũng không có ý kiến."

Mấy người Vương Chấn phụ họa.

Triệu Đồng khẽ vuốt cằm, lại nói tiếp: "Còn lại mấy bộ phận như da heo thì chờ tiến vào thành bán xong rồi phân phối."

Hắn cười nói với Đỗ Bằng.

"Phụ ta một tay, chúng ta dời vào bãi chăn nuôi trước."

Đỗ Bằng nghe vậy cười, khom người xuống.

Một người nâng đuôi heo một người nâng đầu heo.

Nhưng lúc này, từ trong bụi cây cách đó không xa đột nhiên có tiếng gió gào thét truyền đến!

Trần Triệt vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen to lớn lướt qua bụi cây, đánh về phía Triệu Đồng và Đỗ Bằng!

"Còn có một con!"

Đỗ Bằng cao giọng hô to, sau đó vô thức buông tay, cấp tốc rút lui!

Hắn vừa buông tay, Triệu Đồng không phản ứng kịp, thân thể liền nghiêng về phía trước.

Giờ này khắc này, hắn đã cảm nhận được gió mạnh sau lưng, nhưng thân thể của hắn không chịu khống chế, không cách nào né tránh!

"Xong!"

Triệu Đồng thầm kêu một tiếng không tốt, đồng thời căng chặt cơ bắp toàn thân, chuẩn bị cứng rắn tiếp nhận một kích trí mạng!

"Tránh đi!"

Trong thời khắc sinh tử, hắn nghe thấy một tiếng quát, ngay sau đó cảm giác vai có lực tác động, cơ thể không chịu khống chế nghiêng sang một bên.

"Trần Triệt!"

Vương Chấn kinh ngạc hô to!

Hắn đứng bên cạnh thấy rất rõ, khoảnh khắc bóng đen sắp va chạm với Triệu Đồng, cháu trai theo bản năng đẩy Triệu Đồng ra, sau đó xuất hiện ở vị trí Triệu Đồng vừa đứng.

Cảnh này khiến hắn sợ hãi!

. . .

"Hô. . ."

Nhìn xem bóng đen không ngừng phóng to trước mắt, Trần Triệt thở ra một hơi.

Cùng lúc đó, tay hắn dùng toàn lực nắm chặt côn sắt.

Khí tụ đan điền, khí huyết dâng trào!

Sau đó, hắn vung mạnh côn sắt về phía bóng đen kia!

Ầm!

Trần Triệt cùng bóng đen kia đồng thời bay ngược ra ngoài, côn sắt cũng bắn ngược lên trời.

Sau khi rơi xuống đất, Trần Triệt lộn một vòng rồi nhanh chóng đứng lên.

Mọi người thấy Trần Triệt không có việc gì, đồng loạt nhìn về phía bóng đen.

Phanh. . .

Tiếng vật nặng rơi xuống đất, bóng đen to lớn đập ầm ầm trên mặt đất, sau khi hung hăng co giật mấy lần, một lượng máu lớn cùng chất lỏng màu trắng từ mũi miệng của nó chảy ra ngoài, sau đó. . . Không nhúc nhích nữa.