Biên: Lap Tran
-----
Hai ngày sau, chạng vạng tối.
Trần Triệt đang chuẩn bị rời đường khẩu về nhà thì Vương Chấn đột nhiên kéo hắn sang một bên.
"Đi theo ta."
"Làm sao vậy cữu cữu?"
"Không phải ngươi muốn kiếm thêm thu nhập sao? Cơ hội tới rồi!"
Vương Chấn cười nói.
Trần Triệt nghe xong lập tức có tinh thần.
. . .
Cũng không lâu lắm, Vương Chấn mang theo Trần Triệt đi tới một quán rượu ở phố Đính Kim.
Tiến vào quán rượu, Vương Chấn hướng thẳng đến một cái bàn gần cửa sổ.
Lúc này, nơi đó đã có ba bang chúng Lang Nha đường đang ngồi, tất cả đều là võ giả Khí Huyết cảnh, Đỗ Bằng uống rượu với Trần Triệt mấy ngày trước cũng có mặt.
Thấy Vương Chấn kéo Trần Triệt đến, Đỗ Bằng cười nói: "Vương ca, không nghĩ tới ngươi mang Trần lão đệ tới, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ để cho hắn tôi luyện thêm, sau đó mới cùng chúng ta ra ngoài kiếm tiền đây."
Vương Chấn nghe vậy nghiêm túc nói: "Thực lực cháu trai này không yếu hơn ta, nếu không ta cũng sẽ không yên tâm dẫn hắn tới."
Mặc dù hắn biết Đỗ Bằng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, nhưng có một số việc hắn nhất định phải nói rõ ràng, dù sao có khả năng dính đến chuyện chia tiền.
Đỗ Bằng cười cười không có nói tiếp.
Mọi người cũng không có ý kiến khi Vương Chấn mang Trần Triệt tới.
Dù sao Trần Triệt có kinh nghiệm hay không thì cũng là võ giả Khí Huyết cảnh.
Mà Trần Triệt cũng rất dễ thân cận, bọn hắn có ấn tượng không tệ.
. . .
Hai người ngồi xuống rồi lại chờ, chốc lát sau có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi vào.
Thấy nam tự trung niên này, tất cả mọi người đều đứng người lên chào hỏi.
"Triệu lão ca, ngươi đến rồi!"
"Không biết lần này chúng ta làm nhiệm vụ gì?"
. . .
"Triệu lão ca!"
Trần Triệt cũng chào hỏi theo.
Nam tử trung niên tên Triệu Đồng, là người có tuổi ở Lang Nha đường, nghe nói ban đầu hắn đi theo bang chủ, ở Lang Nha trong đường, coi như là đường chủ Từ Phong cũng phải cho hắn một chút chút tình mọn.
Xem ra chuyện nhận nhiệm vụ là do hắn dẫn đầu.
Triệu Đồng thấy có thêm Trần Triệt cũng không nói gì, khoát tay nói: "Mọi người ngồi đi, không cần khách khí như vậy."
Dứt lời hắn liền ngồi xuống.
Mọi người cũng ngồi xuống, sau đó tất cả đều tràn đầy mong đợi nhìn về phía Triệu Đồng.
Triệu Đồng cười hắc hắc, giống nhưbcố ý thừa nước đυ.c thả câu ho nhẹ một tiếng, mãi đến khi thấy mọi người sắp không chờ nổi mới mở miệng nói: "Thật không dám giấu giếm, lần này ta tiếp hai nhiệm vụ.
Một nhiệm vụ là hộ tống.
Thời gian trước Lâm gia có một dược viên bị hủy, mấy ngày nay cứu chữa được chút dược liệu, vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, lần này ngoại trừ đội ngũ của mình, bọn họ còn muốn mời một nhóm người hộ tống dược liệu vào thành.
Khoảng mười mấy dặm đường, giá tiền đưa ra là một võ giả Khí Huyết cảnh năm lượng bạc!"
Triệu Đồng vừa nói vừa xoè bàn tay.
"Năm lượng bạc!"
"Lâm gia này thật hào phóng!"
Mọi người liên tục tán thưởng!
Tuy rằng phảu nộp một nửa lên cho bang, nhưng hai lượng rưỡi bạc cũng không ít.
Dù sao chỉ cần ra ngoài một ngày mà thôi.
"Còn nhiệm vụ kia?"
Đỗ Bằng tò mò hỏi.
Triệu Đồng cười nói tiếp: "Một nhiệm vụ khác là về phía đông dược viên Lâm gia khoảng hai dặm có bãi chăn nuôi của Trương gia, gần đây luôn bị một con lợn rừng răng dài quấy nhiễu, để cho chúng ta thuận tiện đi xem một chút.
Nếu có thể giải quyết, cho chúng ta năm lượng bạc."
"Lợn rừng lớn đến mức nào?"
Mọi người không có bao nhiêu hứng thú với năm lượng bạc nhưng hứng thú với lợn rừng răng dài.
Lợn rừng răng dài là một loại mãnh thú thường gặp ngoài thành, thịt của nó đối với võ giả mà nói xem như đại bổ, có giá trị cực cao.
"Khả năng khoảng hai trăm cân."
Triệu Đồng trầm giọng nói.
"Hơn hai trăm cân. . ."
Trần Triệt bắt đầu tính toán.
Nếu gϊếŧ lợn rừng răng dài hai trăm cân, có thể lấy ra khoảng một trăm năm mươi cân thịt.
Phơi thành thịt khô, còn khoảng 50 cân.
Một cân thịt khô trị giá hai lượng bạc, năm mươi cân chính là một trăm lạng bạc.
Nghĩ tới đây, lòng hắn lập tức nóng lên.
Đây mới chỉ là giá thịt, thực tế thì nội tạng, răng của lợn rừng răng dài và da đều trị giá không ít tiền.
Đương nhiên, việc này cũng tồn tại chút nguy hiểm.
Một đầu lợn rừng răng dài hai trăm cân có lực công kích cực mạnh, nếu như bị nó húc trúng, chắc chắn sẽ bị mở ngực mổ bụng tại chỗ.
Mặt khác, tìm dã thú phải dựa vào vận may, không hẳn là bọn hắn có thể gặp được con lợn rừng này.
Nhưng dù như thế nào thì thử một chút cũng không lỗ.
. . .
"Nhiệm vụ hộ tống thì không nói, Lâm gia chiêu cũng không chỉ thuê mỗi nhóm chúng ta.
Còn lợn rừng răng dài thì đến lúc đó phân phối theo công lao đi.
Mặt khác, ta là người tiến cử, cầm nhiều hơn hai lượng bạc, không có vấn đề nha?"
Triệu Đồng nhìn quanh mọi người rồi hỏi.
"Không có vấn đề không có vấn đề!"
Mọi người liền đáp.
Triệu Đồng hài lòng cười một tiếng nói tiếp: "Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta tập hợp sớm nửa canh giờ bên ngoài thành!"
"Tốt!"
"Tốt! Ta kính Triệu lão ca một chén!"
"Đa tạ Triệu lão ca dẫn bọn ta phát tài! Ha ha!"
"Không thể không nói, Triệu lão ca giao thiệp rất rộng!"
Mọi người vừa khen vừa mời rượu, bầu không khí trở nên náo nhiệt.
. . .
Ăn uống no đủ xong, mọi người ai đi đường nấy.
Trên đường trở về, Vương Chấn đầy ẩn ý nói: "Cháu trai, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Nếu như ngày mai chúng ta không gặp được lợn rừng răng dài, một người cũng có thể kiếm hai lượng rưỡi bạc, nhưng một bữa rượu thịt vừa rồi chúng ta đã ăn hết nửa lượng bạc."
Trần Triệt không nói gì.
Tiền còn chưa kiếm được mà đã ăn hết một phần năm, quả thật có chút không thể nào nói nổi, nhưng hắn mơ hồ đoán ra nguyên nhân trong đó.
Vương Chấn tiếp tục nói: "Tuy rằng loại nhiệm vụ này ít nguy hiểm nhưng cũng không phải chưa bao giờ xuất hiện thương vong. . .
Hai năm nay, trong đường khẩu có hai người chết khi thực hiện loại nhiệm vụ này."
Hai năm hai người.
Hình như không tính là quá nhiều, nhưng Trần Triệt biết, loại nhiệm vụ này mấy người trong Lang Nha đường một tháng mới làm một lần.
Hai năm cũng chỉ hai mươi mấy lần.
Hai mươi mấy lần chết mất hai người, độ nguy hiểm đã không thể xem là nhỏ.
"Chúng ta đều quen ăn một chầu trước khi làm nhiệm vụ, coi như bữa sau không cẩn thận chết đi cũng không quá tiếc nuối."
Vương Chấn có chút buồn bã nói.
"Võ giả. . . Khó tránh khỏi dạng này."
Trần Triệt phụ họa một câu.
Vương Chấn thấy Trần Triệt cũng không có bao nhiêu e ngại, gật đầu nhẹ, sau đó lại căn dặn: "Ngươi chớ thấy bọn họ vừa cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, không có người nào thật sự đáng tin đâu.
Nếu như ngày mai thật gặp được nguy hiểm gì, mặc kệ người khác thế nào, ngươi phải bảo vệ tính mạng của mình trước, biết không?"
"Ta biết, yên tâm đi cữu cữu."
Trần Triệt trịnh trọng nói.
"Biết thì tốt."
Vương Chấn không có nói thêm nữa.
. . .
Sau khi về đến nhà, hai người liền nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Vương Nhu còn chưa tỉnh lại thì hai người đã rời khỏi nhà, hướng về ngoài thành.
---
Hình như like chương sẽ tăng tỉ lệ rớt linh thạch với vật phẩm đó các đạo hữu ^^