Biên: Lap Tran
----
Đến trước cửa nhà, Trần Triệt ném gói thuốc qua cửa sổ phòng hắn rồi mới cất bước đi vào cửa chính.
"Mẫu thân, ta đã về."
Trong phòng, mắt Vương Nhu ửng đỏ, thấy Trần Triệt trở về, nàng nhanh chóng lau nước mắt, có chút vô lực nói:
"Triệt Nhi, cữu cữu ngươi hắn. . ."
"Ta biết, vừa gặp cữu cữu ở đầu hẻm, hắn nói cho ta biết hết rồi."
Trần Triệt vừa nói vừa dời băng ghế ngồi xuống.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Trần Triệt cảm giác khó chịu.
Thế đạo này, muốn làm một người tốt quá khó khăn.
Nhà mình trong loạn thế như lục bình trong mưa, có nguy cơ bị lật úp bất kỳ lúc nào.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên chú ý tới trên mặt tràng kỷ có một bao quần áo.
"Đây là?"
"Cữu cữu ngươi vừa đưa tới. . . Sau đó hắn liền bị mang đi. . ."
Vương Nhu nức nở nói.
Trần Triệt nghe vậy kéo bao quần áo đến trước người.
Nhìn xem đồ bên trong, hắn yên lặng.
Trong bao quần áo có hơn hai mươi lượng bạc, một thanh dao găm dài nửa xích, hai quyển sách cũ giống như bí tịch võ công cùng với một khối Liệt Dương thạch màu đỏ.
Mặc dù đơn giản nhưng Trần Triệt biết rõ đây là toàn bộ gia sản của cữu cữu.
Dù cữu cữu nói không bao lâu liền có thể ra ngoài nhưng hắn vẫn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trần Triệt vô thức nắm chặt tay, chẳng biết tại sao đoạn trí nhớ Lưu A Cẩu uy hϊếp lại hiện lên trong đầu lần nữa.
"Ta trộm đồ tối đa cũng chỉ bị phạt mấy năm! Chờ ta ra ngoài! Cho ngươi chịu đủ!"
"Ta ngược lại không phụ không mẫu, ngươi đây? Có phải ngươi đọc sách đến choáng váng hay không! Lại muốn chết với ta!"
"Ngươi chờ! Ngươi sẽ hối hận!"
. . .
"Hô. . ."
Trần Triệt hít sâu một hơi, sau đó đứng lên gói kỹ bao quần áo.
"Mẫu thân, ta đem bao quần áo này giấu đi, chờ cữu cữu ra sẽ trả lại hắn."
Dứt lời hắn cầm lấy bao quần áo đi vào phòng mình.
. . .
Về đến phòng, Trần Triệt bỏ bao quần áo dưới giường, sau đó cầm gói thuốc lên.
Nếu như dựa theo quá trình dùng thông thường thì gói thuốc này đủ dùng năm sáu ngày.
Nếu như dùng hết trong một lần, chắc chắn mẫu thân sẽ không để cho hắn uống hết.
Cho nên hắn chỉ có thể lén dùng, tốt nhất không gây ra động tĩnh gì.
Hết cách, hắn chỉ có thể mở gói thuốc ra, sau đó lấy một cây thảo dược giống rễ cây nhét vào trong miệng.
Thảo dược này vào miệng vừa cứng vừa chát, cảm giác không khác rễ cây phơi khô bao nhiêu.
Trần Triệt hung hăng nhai mấy lần rồi cố nén sự khó chịu nuốt vào trong bụng.
Không lâu sau, hắn cảm giác được một cỗ năng lượng hội tụ đến bình ngọc kia.
"Ăn sống có ích!"
Trần Triệt vui vẻ, tranh thủ thời gian tiếp tục cầm cái lá như mảnh gỗ vụn đưa vào trong miệng.
Mùi vị cái lá này cực đắng, khó mà nuốt xuống, nhưng nghĩ đến cữu cữu cùng Lưu A Cẩu, hắn vẫn mạnh mẽ nuốt xuống.
Cứ như vậy, từng miếng từng miếng. . .
Hắn càng nhai càng mỏi hàm còn bình ngọc trong đầu cũng càng ngày càng sáng ngời.
Không biết qua bao lâu, ngay khi quai hàm của hắn đã hoàn toàn mất đi cảm giác thì bình ngọc đã đầy. . .
"Phệ Nguyên bình đã đầy, có mở ra trạng thái quá tải hay không?
Sau khi mở ra trạng thái quá tải, hiệu suất học tập sẽ tăng trên diện rộng, nhưng thân thể sẽ có chút khó chịu.
Vị trí khó chịu sẽ do phần thân thể cần sử dụng lúc học tập gánh lấy."
Sau khi bình ngọc đầy, trong đầu Trần Triệt đột nhiên xuất hiện thông tin này.
"Mở ra!"
Hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp lại.
Một giây sau, bình ngọc liền ảm đạm, nhưng hắn lại không cảm giác thân thể có bất kỳ biến hóa nào.
"Gia tăng hiệu suất học tập. . . Nói cách khác ta phải học tập mới được."
Nghĩ như vậy, Trần Triệt nhanh tay cầm lấy một bản tạp thư ở đầu giường lật xem.
Trong lúc hắn chuẩn bị ghi nhớ nội dung trong sách, đầu hắn bỗng hơi tê.
Ngay sau đó, trí nhớ của hắn có thêm rất nhiều thứ.
Đừng nói là nội dung trong sách, cách viết mỗi một chữ đều như khắc sâu vào trong óc của hắn.
Năng lượng trong bình ngọc cũng chậm rãi giảm bớt.
"Thì ra là dạng này. . . Có chút thú vị."
Trần Triệt bừng tỉnh.
"Có thể kết thúc trạng thái này sao?"
Vừa mới thắc mắc thì trong đầu lại xuất hiện thông tin.
"Có tạm dừng trạng thái quá tải hay không?"
"Có!"
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cảm giác đau đầu liền tan biến, trí nhớ cũng phai bớt, năng lượng trong bình ngọc không giảm nữa.
"Tiếp tục bật trạng thái quá tải. . ."
Cơn đau đầu lại kéo tới.
. . .
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, Trần Triệt đã biết rõ nguyên lý làm việc của Phệ Nguyên bình.
Nói tóm lại, đồ chơi này phải nuốt thảo dược để lưu trữ năng lượng trước.
Lưu trữ năng lượng hoàn tất mới có thể đóng mở trạng thái quá tải.
Dưới trạng thái quá tải, mình không học tập thì chẳng có chuyện gì cả.
Nếu như học tập, thân thể liền sẽ khó chịu.
Tình huống này có chút giống khái niệm quá tải ở kiếp trước.
Nhưng quá tải cũng hợp lý, loại trạng thái quá tải trạng này hoàn toàn không phải trao đổi đồng giá như bình thường.
Một chút đau đầu mà đổi lấy trí nhớ kinh người như thế . . .
Chuyện này chỉ có thể gọi là bật hack.
Theo tốc độ trôi mất của năng lượng trong Phệ Nguyên bình, trạng thái quá tải có thể kéo dài khoảng một ngày.
Một ngày, nếu dùng để đọc sách, sẽ đọc được bao nhiêu?
. . .
"Phệ Nguyên bình là một lợi khí đọc sách. . ."
Trần Triệt cảm thán.
Nếu ở kiếp trước, chắc chắn hắn sẽ lợi dụng đồ chơi này để học cho giỏi.
Đáng tiếc hiện tại hắn không định đi học.
Đại Hạ trọng văn khinh võ, đọc sách đúng là có không ít chỗ tốt.
Như sau khi có công danh có thể lĩnh tiền lương.
Như có thể làm quan.
Một vài đại nho lòng mang thiên hạ, quang minh lẫm liệt còn có thể chấn nhϊếp tà ma, hộ một phương bình an, được vạn người ngưỡng mộ.
Nhưng mà hắn mong muốn thi đậu công danh thì cũng phải chờ một năm sau.
Hắn không đợi được thời gian dài như vậy.
Mà những gì cần cho khoa khảo thì chủ nhân trước của thân thể này đã sớm đọc thuộc làu làu, không phải cuối cùng cũng thi rớt sao?
. . .
"Hiệu suất học tập sẽ tăng lên trên diện rộng. . ."
"Vị trí khó chịu do bộ phận sử dụng khi học tập gánh lấy . ."
Trần Triệt phồng má nói thầm.
Theo hai câu này thì khái niệm học tập không phải vẻn vẹn chỉ có đọc sách. . .
Nói cách khác, cũng có thể tăng hiệu suất khi học tập những thứ khác.
"Không biết có thể phụ trợ luyện võ không?"
Nghĩ tới đây, Trần Triệt trực tiếp ngồi xổm xuống, lấy bao quần áo của cữu cữu ra.
Cữu cữu là người bang phái, có chút công phu.
Vừa rồi hắn thấy trong bao quần áo có hai quyển sách, gọi là Thổ Nạp pháp và Phách Sơn chưởng, hẳn là bí tịch võ công.
Mở bao quần áo ra, Trần Triệt cầm lấy Thổ Nạp pháp ra trước.
Giống như hắn nghĩ, Thổ Nạp pháp đúng là một bản công pháp nhập môn, thích hợp cho người bình thường tu luyện.
Căn cứ theo lời giới thiệu bên trên, người bình thường có chút ngộ tính, trong vòng một tháng liền có thể nắm giữ môn công pháp này.
Sau đó dựa theo công pháp tu luyện một hai năm có thể đến đại thành.
Luyện đến đại thành có thể dùng một tay nâng tạ đá trăm cân, sức chịu đựng cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Có dạng thân thể này mới có thể học tập công phu quyền cước như Phách Sơn chưởng.
. . .
Trần Triệt mở ra trạng thái quá tải, một khắc đồng hồ liền nhớ hết mấy ngàn chữ trong Thổ Nạp pháp.
Sau đó hắn buông bí tịch, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu nếm thử phương thức hô hấp thổ nạp trong sách. . .
Khụ khụ khụ. . .
Vừa mới nếm thử hắn liền không nhịn được mà ho khan.
Sau khi ho khan vài tiếng, hắn ngẩn ra.
Cảm giác vừa rồi rất kỳ diệu.
Rõ ràng bởi vì khó chịu nên hắn mới ho khan, nhưng mỗi một lần ho khan hắn càng lý giải sâu hơn về Thổ Nạp pháp, giống như mỗi khi ho hắn đều ho ra chỗ khó của Thổ Nạp pháp.
"Dưới trạng thái quá tải trạng, đọc sách thì đau đầu nhưng trí nhớ tăng vọt.
Thổ Nạp pháp là một môn công pháp đơn giản, phải dùng đến tim phổi khí quản, cho nên vận chuyển Thổ Nạp pháp ta sẽ ho khan.
Nhưng hiệu quả khi ta tu luyện Thổ Nạp pháp cũng được tăng lên rất cao."
Trần Triệt tổng kết lại, sau đó hắn tiếp tục thử tu luyện Thổ Nạp pháp.
Hụ khụ khụ khụ khụ khụ. . .
Ho khan trong chốc lát, hắn cảm thấy dạng này có chút doạ người, dứt khoát trốn vào trong chăn.
Hụ khụ khụ khụ khụ khụ. . .