Biên: Lap Tran
-----
"Lập gia đình? Mẫu thâṇ, cữu cữu còn chưa lập mà, ta gấp làm gì?"
Trần Triệt trêu ghẹo nói.
Vương Nhu nghe mà vừa tức vừa gấp, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Không thể không thừa nhận, chuyện của đệ đệ gấp hơn một chút.
Nếu nàng như nhớ không lầm, năm nay đệ đệ đã hai mươi tám.
Tuổi này còn chỗ nào có thể lấy được cô nương trong sạch?
Phải biết rằng Vương gia đời này một dòng độc đinh, tuyệt đối không thể chặt đứt ở đây.
Không lấy được cô nương tronga sạch, vậy chỉ có thể lùi lại. . .
Chỉ cần người chân thật, cho dù là quả phụ cũng được nha.
Dù sao cũng tốt hơn một người cô đơn.
Nghĩ đến đây, chút thương cảm vì phải dôn nhà đã bị hòa tan đi rất nhiều.
. . .
Quyết định dọn nhà xong, Trần Triệt gọi cữu cữu đi theo mình.
Ban đầu trong nhà nhỏ Trần gia này cũng không có bao nhiêu thứ, Vương Chấn gọi một cỗ xe ngựa tới chở hai chuyến liền hết đồ.
Chờ đến khi chuyển hết đồ xong, Trần Triệt khóa cửa nhà nhỏ lại.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn chuẩn bị bán nhà nhỏ này đổi lấy chút bạc.
Nhưng sau khi phát hiện mẫu thân rất lưu luyến ngôi nhà này, hắn thay đổi kế hoạch.
Nhà này cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu mẫu thân không nỡ bỏ vậy thì tạm thời giữ lại đi.
Không chỉ muốn giữ lại, về sau hắn còn thỉnh thoảng về ở vài ngày, tránh khỏi cho một số tên ăn mày ngoại thành chiếm lấy.
. . .
Sau khi dời đến nhà mới, ba người bắt đầu quét dọn sân nhỏ.
Dọn hết cỏ trong viện xong, Vương Chấn đưa một vài bao cát, tạ đá tới.
Làm xong hết tất cả, nhìn cái sân rộng rãi, Trần Triệt cảm giác ngứa tay.
Từ khi bắt đầu luyện võ về sau, hắn gần như chưa từng thực chiến.
Phệ Nguyên bình có thể tăng lên hiệu suất luyện công nhưng không thể tăng kinh nghiệm thực chiến.
Cường giả chân chính đều phải trải qua trăm trận chiến.
"Cữu cữu, trước đó sân trong nhà cũ quá nhỏ, không phóng tay được, bây giờ có muốn luận bàn một chút hay không?
Trần Triệt chủ động nói.
Bây giờ có thể cùng hắn so tài chỉ có cữu cữu.
Cảnh giới của cữu cữu nằm khoảng giữa Khí Huyết cảnh và Đồng Bì cảnh, không kém hắn bao nhiêu.
Nhưng cữu cữu có kinh nghiệm thực chiến phong phú, thật sự đánh lên thì khó nói được thắng bại.
Nhưng có thể chắc chắn một điều.
Với tốc độ tiến bộ của hắn, nếu bây giờ không cùng cữu cữu luận bàn, vậy sau này luận bàn cũng không có ý nghĩa nữa.
"Ha ha, có phải tiểu tử ngươi cảm thấy đã mạnh hơn ta rồi hay không? Tới đi, để ta nhìn ngươi có bao nhiêu bản sự."
Vương Chấn vừa cười vừa nói, sau đó lùi về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách.
Ngay sau đó hai người liền ra tay.
Dưới sự không chế của Trần Triệt, lực đạo hai người không kém nhau bao nhiêu, cũng đều dùng Phách Sơn chưởng, cho nên lúc mới bắt không phân cao thấp.
Nhưng sau khi giao thủ hơn mười chiêu, chưởng pháp của Vương Chấn bắt đầu biến hóa.
Ảo ảo thật thật, thật thật ảo ảo, Trần Triệt nhanh chóng không chống đỡ được, chịu hai quyền.
Nhưng hắn không những không nhụt chí, ngược lại càng hưng phấn.
"Chính là cảm giác này!"
Trần Triệt vừa phòng ngự vừa âm thầm cân nhắc cách đánh của cữu cữu, không lâu sau, cách hắn ra chiêu cũng trở nên biến ảo khó lường.
Thật trong đầ̀u của hắn vẫn có rất nhiều cách đánh, ý nghĩ cùng mánh khóe thực chiến, còn dung hợp kỹ xảo cận chiến kiếp trước.
Nhưng vì không có người thực chiến để hắn xác minh cho nên những ý nghĩ kia vẫn dừng ở giai đoạn ý nghĩ.
Bây giờ luận bàn với cữu cữu, hắn có thể yên tâm vận dụng những ý nghĩ kia vào thực tiễn, sau đó lọc ra những cái có ích, hình thành phong cách chiến đấu của bản thân.
. . .
"Tiểu tử này có ngộ tính thật cao!
Nếu có thể học võ sớm một chút thì tốt. . . Ai, mười năm đi đường quanh co mà!"
Vương Chấn cảm nhận được sự biến hóa của Trần Triệt, trong lòng kinh ngạc cảm thán, đồng thời cảm giác có chút tiếc hận.
. . .
Một khắc đồng hồ sau.
Hai người tách ra.
Dù Trần Triệt chịu mấy quyền, toàn thân đau nhức nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
Hắn thấy trận chiến này giúp thực lực tổng hợp của hắn tăng lên không thua gì mở ra trạng thái quá tải.
"Cữu cữu, mấy hôm nay theo ta luận bàn nhiều thêm một chút đi, kinh nghiệm thực chiến của ta quá ít."
Trần Triệt vẫn chưa thỏa mãn nói.
"Tốt, nếu tiểu tử ngươi có thể duy trì sự chăm chỉ thế này, sớm hay muộn gì cũng trở thành cao thủ một phương trong Thạch Hỏa thành!"
Vương Chấn khích lệ một câu.
Lúc này Vương Nhu đi từ trong nhà ra, thấy người đệ đệ cùng nhi tử toàn bụi đất, tức giận nói: "Hai người các ngươi đi tắm đi, tắm rồi thì dùng cơm."
. . .
Chạng vạng tối.
Ba người đưa vào vào trong sân, sau đó bắt đầu ăn cơm tối.
Bởi vì dọn về cho nên bữa ăn rất thịnh soạn, không chỉ có hai ba món thịt, thậm chí còn có một bầu rượu.
Trần Triệt nhấp một ngụm rượu, cảm giác vui thích.
Mặc dù nhà này là thuê nhưng hắn không khác của mình lắm.
Một tháng năm lượng bạc, so với tiền mà hắn tiêu tốn để luyện công thì không tính là gì.
Chỉ cần hắn bước vào Đồng Bì cảnh, chút tiêu hao này hoàn toàn có thể bỏ qua.
"Có căn phòng lớn, có công việc ổn định, có thu nhập thêm, có rượu, có thịt. . . Còn có hack."
Trần Triệt hài lòng với cuộc sống thế này.
Tuy rằng cuộc sống vẫn không tính quá thoải mái nhưng ít ra có được sự an ổn.
Chỉ là tòa nhà lớn này hơi trống. . .
Trần Triệt vô thức nhìn về phía mẫu thân.
Ban ngày mình cùng cữu cữu đều phải đi tới bang phái làm việc, mình mẫu thân một trông coi tòa nhà này, có chút cô đơn.
Nếu như trong nhà có thêm một số người thì tốt.
"Có nên đi ngoại thành tìm một nha hoàn hay không?"
Trần Triệt thầm nghĩ.
Nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.
Tuy nói rằng hiện giờ ngoại thành rất loạn, tìm nha hoàn gì đó không cần tiền, thế nhưng lòng người khó dò, hắn không dám tùy tiện để người xa lạ ở cùng mẫu thân.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhìn về phía cữu cữu.
Lúc này Vương Nhu cũng nhìn về phía Vương Chấn.
"Đệ, ngươi cũng hai mươi tám rồi, hẳn nên lấy một cô nương rồi, trong nhà hiện tại cũng không phải không đủ chỗ ở. . .
Như vậy đi, ngày mai ta sai người đi kiếm cho ngươi, ngươi có yêu cầu gì không?"
Nghe nàng, nụ cười trên mặt Vương Chấn lập tức cứng lại, sau đó vội vàng khoát tay nói: "Tỷ, thật sự không cần!
Người lăn lộn giang hồ, vào sinh ra tử như chúng ta, lấy người ta chính là hại người ta.
Nếu ngươi cảm giác buồn chán thì giúp cháu trai kiếm đi, hắn cũng trưởng thành rồi."
Trần Triệt vừa nghe lập tức mở miệng phản bác.
"Không phải hiện tại ta cũng gia nhập bang phái sao?
Cữu cữu, ý nghĩ của ngươi hết sức không đúng.
Thế đạo bây giờ, làm gì mà không có nguy hiểm?
Ngươi những người ở rìa ngoại thành kìa, đó mới thật sự ăn bữa nay lo bữa mai.
Nhưng có thể ảnh hưởng tới chuyện bọn hắn lấy cô nương sao?
Nếu ngươi thực sự lo lắng, ta giúp ngươi tìm một người luyện võ."
"Chuyện này. . ."
Sắc mặt Vương Chấn thay đổi mấy lần, hình như có gi đó khó nói.
Trần Triệt thấy vậy nhíu mày, có chút suy đoán.
"Cữu cữu, không phải ngươi có người trong lòng rồi chứ?
Chẳng lẽ là tiểu thư gia đình giàu có?
Ngươi yên tâm , chờ ta mạnh hơn một chút sẽ dẫn ngươi tới cửa cầu hôn!"
Vương Chấn nghe xong tức giận mắng: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Các ngươi đừng hỏi nữa!
Tạm thời ta không có dự định lâp gia đình."
Dứt lời, Vương Chấn để chén xuống rồi trở về phòng.
Thấy Vương Chấn phản ứng kịch liệt như thế, Trần Triệt cùng Vương Nhu nhìn nhau, không biết thế nào.