Chương 8

Dẫu sao dựa vào tiền gửi ngân hàng, dựa vào cổ phần, dựa vào những thứ ông đầu tư những năm gần đây, nửa đời sau của y đều áo cơm không lo.

Thật ra Cố Thiệu cũng không yêu thích gì với công ty nhà, ở bên ngoài y có mối khác, nói ra có thể khiến người khác kinh ngạc.

Nếu không khoa học kỹ thuật Tinh Vũ tự nhiên tìm tới cửa xin hợp tác mới lạ?

Chẳng qua công ty dù sao cũng là tâm huyết của lão Cố tổng, Cố Thiệu không đành lòng làm ông khổ sở.

“Không phải bởi vì những năm gần đây nhìn cha bận rộn như vậy, luyến tiếc nhìn cha lại bận tâm lo lắng, muốn cho cha nghỉ ngơi thật tốt một ít đó sao.”

Thằng nghịch tử này nói chuyện luôn luôn dễ nghe như vậy.

Lão Cố tổng tự nhủ bản thân không được bị thằng nhóc thúi này gạt, nhưng trong thâm tâm vẫn không kiềm chế được vui vẻ.

Đứa trẻ này cuối cùng cũng trưởng thành, biết lo lắng cho cha nó.

“Con chỉ biết nói lời tốt dỗ cha.”

Tâm thần buông lỏng, lão Cố tổng lẩm bẩm rồi ngủ thϊếp đi.

Lão Cố tổng không biết là, bên này ông mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, biểu tình Cố Thiệu thay đổi ngay tức thì.

Trợ lý giật mình một cái, theo bản năng nhìn sang.

Mới vừa rồi Cố Thiệu chưa nói, những năm này y vì sao không hỏi tới chuyện công ty, còn một nguyên nhân khác chính là, y không có thời gian.

Đúng vậy, Cố Thiệu không có thời gian.

Tất cả mọi người, bao gồm lão Cố tổng, đều cho là bệnh ung thư là do công việc bận bịu mệt mỏi dẫn đến, chí có Cố Thiệu biết, không phải như vậy.

Lúc Cố Thiệu xuất ngoại học đại học đã phát hiện, nhà bọn họ có bệnh ung thư di truyền.

Cố Thiệu từng đi cơ quan chuyên nghiệp kiểm tra gen, kết quả vô cùng xấu.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y không chú trọng tiền bạc.

Quyền thế vinh hoa xem như mây khói, sống không mang đến, chết không mang đi, chỉ có thân thể khỏe mạnh mới là căn bản.

Kết quả kiểm tra của cha y tốt hơn rất nhiều, Cố Thiệu sớm từ mấy năm trước đã chú ý cha già nghỉ ngơi cùng ăn uống, cho dù như vậy, lão Cố tổng như cũ trung niên liền bị bệnh.

Những năm này Cố Thiệu vẫn luôn nghĩ biện pháp, bao gồm mấy phòng thí nghiệm ở nước ngoài y đều liên lạc qua.

Chỉ hy vọng cố gắng những năm gần đây có thể hữu dụng.

Một bên trợ lý nghe đến trợn mắt hốc mồm, nhìn người trước mặt như thể đang nhìn quái vật.

Những lời này mỗi một chữ y đều hiểu, làm sao mà nghe cả câu lại không hiểu gì chứ?

Cũng may Cố Thiệu nói rõ ngọn ngành với trợ lý rồi, hy vọng đối phương có thể hỗ trợ che giấu, chứ cũng không trông mong vào đối phương có thể đưa ra ý kiến nào.

Trợ lý nuốt nước miếng một cái, yên lặng bày tỏ, không thành vấn đề, anh ta nhất định sẽ phối hợp tốt.

Lúc này Cố Thiệu cũng không biết, trên thế giới này còn có một câu nói, người tính không bằng trời tính.

Đôi lúc mệnh trời đã như vậy, ngoài tầm với con người.

Cố Thiệu mất thời gian mấy năm, chuyên môn định chế thuốc trước, ban đầu quả thật hiệu quả mười phần, tế bào ung thư trong cơ thể lão Cố tổng quả thật từ từ biến mất, nhưng loại thuốc này làm cơ thể tổn thương cực lớn, cách đoạn thời gian phải ngừng lại.

Mà ngừng lại, tế bào ung thư sẽ liều mạng phản công.

Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, kéo hơn năm năm thời gian, sinh mạng lão Cố tổng cũng đi tới cuối.

“Sau khi cha chết, con đừng buồn, không nên làm khó mình, cha biết con đã tận lực.” Trước lúc lâm chung, lão Cố tổng cảm thấy vui mừng, ông cảm thấy sinh ra đứa nhỏ này không sai chút nào.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin